Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 19 :

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Nửa giờ sau, Dương Thiếu Quân xuất hiện trước cổng khu nhà Tô Duy.



Đại Hoàng đã đợi một lúc, thấy xe của anh, sắc mặt khẩn trương một chút, xác định Tô Duy không ở đây, nhanh chóng chui vào xe Dương Thiếu Quân.



Dương Thiếu Quân với cậu nhóc luôn bám đuôi Tô Duy này nhìn thế nào cũng không vừa mắt, tuy anh không biết cảm tình hai người đã tiến triển đến mức nào, nhưng theo bản năng anh nhận thấy sự uy hiếp không hề nhỏ. Anh lạnh lùng nói : “Cậu tìm tôi làm gì ?”



Đại Hoàng liếm môi một cái, nhỏ giọng khẩn cầu : “Cảnh sát Dương, chúng ta tới vườn hoa khu bên cạnh nói chuyện một chút được không ?”



Dương Thiếu Quân nhìn phản ứng của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười : “Muốn tránh Tô Duy sao ? Cậu đã làm gì trái với lương tâm vậy ?”



Đại Hoàng lắc đầu, cắn môi dưới, sắc mặt có chút tái nhợt : “Cảnh sát Dương, anh có biết Cao Cẩm không ?”



Dương Thiếu Quân cả người cứng đờ, khó tin nhìn cậu, môi run run, đột nhiên nhấn chân ga, xe chạy như ma đuổi lao tới vườn hoa gần đấy.



Hai người cũng không xuống xe, Dương Thiếu Quân phiền não rút điếu thuốc ra châm lửa, mơ hồ hỏi thăm : “Cao Cẩm là sao ? Tô Duy nhắc tới cậu ta trước mặt cậu sao ?”



Gió rất lớn, bật mãi không lên lửa, anh xoay người đưa lưng về phía gió, lấy tay che cái bật lửa, tiếp tục châm lửa.



Đại Hoàng do dự nói rằng : “Anh biết Cao Cẩm sao ? Hôm qua bác sĩ đi gặp anh ta, sau đó khi về trở nên rất kì quái.”



Bật lửa trong tay Dương Thiếu Quân rơi xuống sàn, thuốc trên miệng cũng rơi xuống.



Anh cố gắng cười nhìn Đại Hoàng : “Em ấy gặp Cao Cẩm sao ? Sao cậu biết ? Cậu biết Cao Cẩm là ai sao ?”



Đại Hoàng yên lặng lắc đầu : “Bác sĩ nói cho tôi biết, anh ấy nói từng thích anh ta, tôi không biết nên mới tới hỏi anh.”



Dương Thiếu Quân giống như bị sét đánh : “Em ấy gặp Cao Cẩm ? Em ấy nói cho cậu biết ?!”



Đại Hoàng gật đầu.



Một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Thiếu Quân đột nhiên run run.



Anh dở khóc dở cười nói : “Cao Cẩm ? Đùa sao ? Cậu ta mười năm trước đã chết rồi…”




Đại Hoàng hỏi tiếp : “Bạn nào của anh ? Dương Thiếu Quân ? Cao Cẩm ?”



Nghe được cái tên Cao Cẩm, Tô Kiềm hơi rùng mình, ly thủy tinh trên bàn rơi xuống đất.



Tô Duy dần dần mờ mịt : “Dương Thiếu Quân.. Cao Cẩm..”



“Cao Cẩm ?!” Tô Kiềm dùng ngữ điệu cổ quái gọi tên này, trong mắt viết đầy khó tin.



Đại Hoàng tăng lực ở tay : “Anh trai anh ép người nhà Cao Cẩm rời khỏi Thượng Hải sao ?”



Tô Duy nói : “Đúng…”



Tô Kiềm mạnh mẽ đứng lên, tức giận nói : “Các người ở đây nói bậy bạ gì thế ? Cậu đang làm gì Tô Duy vậy ?”



Đại Hoàng lạnh lùng đáp : “Tôi chỉ giúp Tô Duy nhớ lại chuyện đã qua. Mời anh yên lặng.”



“Bác sĩ, anh nhớ lại một chút, anh vì sao ghét anh trai anh ?”



Hồi ức giống như trận hồng thủy mạnh mẽ tuôn trào, hốc mắt Tô Duy ẩm ướt : “Anh ấy kiểm tra từng người bạn của tôi, mỗi ngày cùng tài xế đưa tôi đến trường, đón lúc tan học, anh ấy không cho tôi đi chơi cùng bạn bè.. Sinh nhật tôi, anh ấy mời cả lớp, tặng bọn họ lễ vật quý trọng; trường tổ chức đi xem phim, mọi người đều đi xe buýt, anh ấy lại đặc biệt đưa tôi đi.. Các bạn khác đều không dám gặp gỡ, chơi với tôi.. Anh uy hiếp Dương Thiếu Quân, bắt cậu ấy cách xa tôi một chút, uy hiếp muốn để cha mẹ cậu ấy thất nghiệp, Dương Thiếu Quân mắng tôi là Tô nhị thiếu gia, là con mọt không có năng lực.. Tôi rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.”



Tô Kiềm nhịn không được che mắt, nhỏ giọng nói : “Anh rất xin lỗi, A Duy..”



Hai dòng nước mắt khẽ lăn dài. Anh nức nở nói : “Tôi ghét anh trai ? Không, tôi thương anh…”



Ba chữ “Tôi thương anh..” giống như chiếc then chốt, Tô Kiềm cũng không nhịn được nữa, bất chấp hình tượng khóc rống lên.



Đại Hoàng hít mũi một cái, lấy tay áo lau nước mắt Tô Duy : “Như vậy, còn Cao Cẩm ?”



Tô Duy lắc đầu : “Trong đầu tôi rất loạn, Cao Cẩm.. Cao Cẩm làm sao vậy ? Sao cậu ấy trở về ?”



Tô Kiềm run giọng nói : “Chuyện gì xảy ra vậy ? A Duy, ai đã trở về ? Cao Cẩm mười năm trước, đã nhảy lầu chết rồi..”