Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 24 :
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
Về đến nhà, cả hai đều đã thấm mệt.
Hai người lần lượt đi tắm, sau đó ngồi trên sô pha thả lỏng tinh thần, xem TV.
Đại Hoàng dựa vào vai Tô Duy, Tô Duy chăm chú xem TV mà Đại Hoàng thì chăm chú nhìn anh.
Một lát sau, Tô Duy bình tĩnh hỏi : “Đẹp mắt à ?”
Ánh mắt Đại Hoàng tràn đầy nhu tình, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng.
Tô Duy khe khẽ thở dài, quay sang nhìn thẳng cậu.
Đại Hoàng si mê nhìn Tô Duy, lông mi anh thật dày, mắt dài, nốt ruồi màu nâu, tim cậu đập rộn, hận không thể lúc nào cũng được nhìn thấy gương mặt đẹp trai này, như vậy thì ăn sẽ ngon miệng hơn, ngủ cũng say giấc hơn.
Tô Duy nhẹ nhàng hôn cậu, Đại Hoàng không kìm lòng nổi đưa tay ôm lấy cổ anh, không dám khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, nhưng cũng không muốn buông tay ra.
Một lúc lâu, Tô Duy lui về phía sau một chút, khóe miệng nâng lên một đường cung : “Tim em đập rất mạnh.”
Đại Hoàng ngẩn người, muốn nhìn rõ nụ cười của anh, nhưng Tô Duy lại quay đầu đi.
Cậu đặt cằm bên vai anh khẽ hỏi : “Bác sĩ, anh ấy nhìn như thế nào ?”
Tô Duy liếc nhìn Cao Cẩm đang đứng một bên, phát hiện hình bóng ấy càng ngày càng mờ nhạt. Bây giờ Cao Cẩm cũng không làm loạn nữa, phần lớn thời gian đều an tĩnh, thậm chí còn giữ khoảng cách với Tô Duy. Cũng có khi anh ta nói bâng quơ vài câu nào đó nhưng Tô Duy quyết tâm không để ý tới, qua thật lâu Cao Cẩm lại cúi đầu trầm mặc.
Anh đáp : “Còn rất trẻ… Trông như bằng tuổi em. Đeo một chiếc kính đen, nhìn rất thanh tú.”
Đại Hoàng hỏi : “Bác sĩ, anh năm nay bao nhiêu tuổi ?”
Tô Duy nói : “Hai mươi bảy.”
Đại Hoàng cười : “Anh cũng còn trẻ nha ! Chờ đến khi em chín mươi tuổi, khi đó anh chín mươi chín tuổi. Đến khi em chín trăm chín mươi tuổi, anh là chín trăm chín mươi chín tuổi, kỳ thực cũng không cách nhau xa.”
Tô Duy không kim lòng nổi quay sang nhìn cậu, vẻ mặt Đại Hoàng rất nghiêm túc.
Anh vốn muốn trêu cậu một hai câu, không biết thế nào lại buộc miệng nói —— “Chúng ta có thể già đi, nhưng cậu ấy vĩnh viễn chỉ mười bảy tuổi.” Nói xong câu này, tim anh đột nhiên nhói, mặt hơi đổi sắc.
Tô Duy cảm giác mặt mình lành lạnh, giơ tay lên sờ, là nước mắt.
Cao Cẩm ôn nhu giúp anh lau nước mắt : “Mình cùng cậu, có được hay không ? Mình vĩnh viễn không thể phản bội cậu, đừng đuổi mình, mình sẽ bên cậu cả đời… Buông tha Đại Hoàng đi.”
Tô Duy lắc đầu : “Nhưng cậu chính là tôi.”
Cao Cẩm khẽ cười một tiếng: “Nếu như cậu không muốn mình đi, mình vĩnh viễn không rời bỏ cậu. Đại Hoàng là một người sống, nó có thể gặp gỡ những người khác, mà mình chỉ thuộc về riêng cậu, chỉ có cậu nhìn thấy mình, chỉ có cậu chạm vào mình, mình vĩnh viễn tồn tại trong ý thức của cậu.”
Đây chính là một lời hứa hẹn mê người. Tô Duy bắt đầu dao động, nhưng anh vẫn lắc đầu : “Không phải,.. không thể..”
Cao Cẩm bị anh cự tuyệt cũng không hung hãn như trước, ôn nhu hỏi : “Vì sao không được ?”
Tô Duy cảm thấy mờ mịt : Đúng vậy, rốt cuộc không được ở đâu ?
“Chờ đến khi em chín mươi tuổi, khi đó anh chín mươi chín tuổi. Đến khi em chín trăm chín mươi tuổi, anh là chín trăm chín mươi chín tuổi, kỳ thực cũng không cách nhau xa.”
Cậu nói của Đại Hoàng đột nhiên vang lên trong đầu, anh chợt giật mình.
“Khi tôi mười bảy tuổi, cậu cũng mười bảy tuối.. Tôi hai mươi tuổi.. cậu vẫn là mười bảy tuổi… Chờ đến khi tôi chín mươi bảy tuổi.. cậu vĩnh viễn chỉ có mười bảy tuổi.” Tô Duy liều mạng lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống cổ : “Xin lỗi, xin lỗi, cậu vĩnh viễn chỉ có mười bảy tuổi…”
Một lực hút lớn kéo anh về lại thân thể. Lần thứ hai mở mắt ra, ánh đèn rọi xuống khiến anh nheo mắt lại, bất giác đưa tay lên che.
Đại Hoàng nức nở gọi : “Bác sĩ, anh đừng làm em sợ, anh mau tỉnh lại..”
Tô Duy chậm rãi thích ứng với ánh đèn, mở mắt ra, đưa tay lên vuốt tóc Đại Hoàng.
Đại Hoàng giống như mất hết khí lực, yếu đuối ở trên người anh khóc : “Bác sĩ.. anh vừa không ngừng khóc, lại không ngừng nói ‘vì sao cậu vĩnh viễn chỉ mười bảy tuổi’.. em rất sợ.. rất sợ..”
Tô Duy đứng lên, từ ngăn kéo lấy ra thuốc hướng thần. Lần này Đại Hoàng cũng không ngăn cản, còn vì anh mà rót một cốc nước.
Tô Duy uống thuốc, ở bên giường thở dốc, một lúc lâu nói : “Cậu ấy nói phải đi, muốn tôi đi cùng cậu ấy..”
Đại Hoàng khổ sở che mặt khóc : “Bác sĩ, cái áy náy kia suýt chút nữa đã giết anh.”