Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 25 :
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
Lâm Duẫn Nhiên nhận được tin nhắn “Xin lỗi” không đầu không đuôi của Nhậm Tiểu Thiên cũng không lập tức nhắn lại. Khi ấy Tô Duy nói cho thích Đại Hoàng, anh chìm trong tâm trạng thất tình đau khổ, về đến nhà liền ngồi trước gương uống rượu, nhìn cái gương lặng lẽ rơi lệ, nhớ lại hai năm qua mình mù quáng yêu, mù quáng theo đuổi Tô Duy thế nào. Uống rượu xong anh lại ngủ li bì, khi tỉnh lại tâm tình cũng đã khá hơn.
Qua hai ba ngày, Lâm Duẫn Nhiên xoay xoay điện thoại trong tay, đột nhiên nhớ tới tin nhắn ‘xin lỗi’ hôm rồi.
Lâm thiếu gia nhìn chằm chằm dòng chữ ‘xin lỗi’ trên màn hình, anh cười hì hì hai tiếng, cảm thấy hài lòng mới nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại.
Nhậm Tiểu Thiên nghe máy rất nhanh, có chút không xác định mà hỏi thăm: “Thầy Lâm ?”
Lâm Duẫn Nhiên kiêu ngạo hỏi: “Cuối cùng cũng nhớ phải xin lỗi tôi sao ?”
“Xin lỗi ?” Nhậm Tiểu Thiên ngơ người lập lại một lần nữa.
Lâm Duẫn Nhiên nghe ra cậu hơi chần chừ, tâm tình vui vẻ bỗng bị rút sạch. Anh u ám hỏi: “Lẽ nào tin nhắn kia không phải cậu gửi sao ?”
Nhậm Tiểu Thiên hỏi lại: “Hở ? Cái tin nhắn hai ngày trước á ?”
“Đúng vậy !” Giọng Lâm Duẫn Nhiên trầm xuống, trong lòng buồn bực: Mới có hai ngày mà cậu đã trở mặt không chịu thừa nhận sao ?
“À….” Nhậm Tiểu Thiên bừng tỉnh mà nói : “Hai ngày trước em gái em mượn điện thoại, gửi một loạt tin nhắn..”
Lâm Duẫn Nhiên cầm điện thoại trầm mặc hồi lâu, sau đó gầm đến long trời lở đất: “Nhậm Tiểu Thiên ! Cậu, đi, chết, đi !!”
Nhậm Tiểu Thiên cau mày đưa điện thoại ra xa một chút, sau đó đưa trở về, lúc này Lâm Duẫn Nhiên đã cúp điện thoại. Cậu nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi kết thúc một hồi, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ngày hôm sau, Lâm Duẫn Nhiên dạy xong đi ra, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên ở đằng sau, không xa không gần đi theo anh. Lâm Duẫn Nhiên tiến một bước, cậu cũng tiến một bước. Lâm Duẫn Nhiên dừng lại, cậu cũng dừng lại.
Lâm Duẫn Nhiên nén giận, cố ý không quay đầu lại, đi vòng quanh khắp trường, lúc nhanh lúc chậm. Nhậm Tiểu Thiên đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay đút trong túi, giống như một đặc vụ bám theo anh —— thực ra trong lòng cậu có chút áy náy, cậu biết lần trước mình nói vậy đã làm tổn thương anh, thế nên Lâm Duẫn Nhiên mới năm lần bảy lượt muốn cậu nói xin lỗi. Đáng tiếc ở phương diện này cậu có chút trì độn, không biến nói xin lỗi như nào mới phải, thế nên mới lưỡng lự tiến lên.
Lâm Duẫn Nhiên đi đường mòn trong rừng mười mấy phút, Nhậm Tiểu Thiên vẫn chậm rãi bước ở phía sau khiến anh giận muốn thổ huyết. Anh chợt lách người vào góc chết, quyết định chờ Nhậm Tiểu Thiên tiến đến rồi nhảy ra ngăn cậu lại, sau đó giáo huấn một trận.
Nhậm Tiểu Thiên nhìn bóng lưng Lâm Duẫn Nhiên chợt biến mất, đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó vừa thở dài vừa lắc đầu, cuối cùng nhún vai xoay người đi.
Lâm Duẫn Nhiên đứng dưới bóng cây đợi mười mấy phút đồng, muỗi không ngừng tấn công, thế nhưng thủy chung không thấy Nhậm Tiểu Thiên xuất hiện, không khỏi buồn bực đi ra ngoài. Con đường mòn trống trải, đâu còn thân ảnh Nhậm Tiểu Thiên ?
—— ở một góc sâu trong vườn trường, một chuỗi thanh âm tuyệt vọng phá tan không khí tĩnh lặng buổi trưa.
Một giờ chiều, Đại Hoàng một mình ăn xong bữa trưa mở cửa phòng, phát hiện Tô Duy hẵng còn đang ngủ. Sắc mặt anh tái nhợt, không có một chút huyết sắc, lông mi run nhè nhẹ, lông mày nhíu thật chặt, hiển nhiên không ngủ ngon giấc.
Nhưng tới gần sáng nay Tô Duy mới chợp mắt ngủ được, lúc này Đại Hoàng cũng không nỡ đánh thức, chỉ lặng lẽ ngồi ở đầu giường nhìn anh.
Đại Hoàng ở thật gần anh, có thể cảm nhận được tâm tình anh đang bị dồn đến cực hạn. Cậu thuận theo đứng dậy bảo Dương Thiếu Quân ly khai, Dương Thiếu Quân không cam lòng nói: “Tô Duy, anh muốn giúp em.”
Tô Duy lại không cảm kích chút nào, khẽ gằn từng chữ : “Đi đi.”
Đại Hoàng vất vả kéo Dương Thiếu Quân ra khỏi cửa, quay về phòng khách, nhìn thấy Tô Duy thống khổ co người lại.
Cậu vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, anh làm sao vậy ?”
Tô Duy khó khăn nói: “Ảo giác.. rất nghiêm trọng..”
Đại Hoàng nhìn anh thần sắc đau khổ, không khỏi hoảng loạn: “Tại sao ? Anh rõ ràng.. rõ ràng đã tốt lên rồi…”
Tô Duy cười khổ: “Là lỗi của tôi…”
Cậu cho Tô Duy uống thuốc, đỡ anh nằm xuống giường, hỏi: “Cao Cẩm, anh ấy… lại rõ ràng sao ?”
Hô hấp của Tô Duy rất gấp : “Chưa từng rõ ràng như vậy.. Cậu ấy ôm tôi, dính vào trên người tôi..”
Đại chợt thấy lạnh người : “Sao lại như vậy ?”
Cậu cho rằng mê cung cuối cùng cũng tìm được đường ra ròi, phía trước rõ ràng là cánh cửa hi vọng. Nào ngờ ra tới mê cung, lại lâm vào mảnh sương mù dày đặc nơi rừng rậm.
Tô Duy như tuyệt vọng, hướng vòng tay về phía cậu: “Ôm tôi.. Giúp tôi đuổi cậu ấy đi..”
Đại Hoàng nhào vào lồng ngực anh, òa khóc nói: “Bác sĩ, Tô Duy, anh không làm gì sai mà, tại sao cứ phải bức bản thân đến vậy…”
Tô Duy run rẩy đưa tay ôm chặt thắt lưng cậu, yếu đuối hỏi thăm: “Em sẽ rời khỏi tôi sao ?”
Đại Hoàng lắc đầu liên tục: “Em chỉ thích mỗi bác sĩ thôi, chỉ cần anh không đuổi em, em vĩnh viễn dựa vào anh.”
Qua một lúc, dưới tác dụng của thuốc Tô Duy nặng nề đi vào giấc ngủ.
Không rõ là mấy giờ sau, anh tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối.
Đại Hoàng ở trong ngực anh mơ màng ngủ, anh vừa động liền tỉnh lại. Cậu đưa tay anh áp lên mặt mình, nỗ lực dùng ôn độ của mình ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của anh.
Cậu nói: “Bác sĩ, em đã biết. Nếu ảo giác của anh là thấy Cao Cẩm, em nghĩ hay là từ anh ta tìm ra mấu chốt vấn đề ?”