Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 26 :

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Nếu như muốn hỏi Lâm Duẫn Nhiên, người anh hận nhất là ai, chẳng cần một giây do dự, anh ta nhất định sẽ đáp: “Nhậm Tiểu Thiên !” Hơn nữa khi nói ra cái tên này, anh cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Lâm thiếu gia vốn không phải người biết khoan dung, lại bị Nhậm Tiểu Thiên làm nghẹn họng không ít lần, sợ rằng mười mấy năm qua cộng lại cũng chưa có ai khiến anh tức giận đến vậy.



Cho nên khi hội học sinh khoa kỹ thuật cho người đến tìm anh, nhờ anh trong lễ tốt nghiệp biểu diễn một chút, nghe qua ba chữ ‘khoa kỹ thuật’ anh cũng không vội cự tuyệt.



Anh hỏi: “Vì sao tìm tôi ?”



Em gái tổ văn nghệ thẳng thắn trả lời: “Bởi vì thầy Lâm được nhiều nữ sinh thích nhất !”



Lâm Duẫn Nhiên khẽ nhíu mày: “Chỉ có nữ sinh ?”



Em gái rất biết nghe lời lập tức sửa: “Còn có nam sinh ~”



Lời khen này Lâm Duẫn Nhiên rất thích nghe. Anh cười ôn nhu: “Khoa kỹ thuật hử ? Tìm tôi làm gì ?”



Em gái nói: “Thầy Lâm có thể hát cho chúng em nghe một bài, không thì diễn kịch cũng được, nếu có thể nhảy một bài cũng rất hay… “



“Diễn kịch ?” Lâm Duẫn nhiên khẽ nhíu mày. Một lát sau anh hỏi: “Trò là sinh viên năm tư, có biết Nhậm Tiểu Thiên không ?”



Em gái trả lời: “Có biết a, cậu ấy với em học chung một lớp ~~”



Lâm Duẫn Nhiên cười nhạt mấy tiếng: “Được. Tôi sẽ tham dự một tiết mục, cụ thể cái gì thì đến khi ấy sẽ rõ. Nếu mấy đứa thiếu kinh phí, tôi có thể tài trợ. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, kịch của mấy đứa để cho Nhậm Tiểu Thiên biểu diễn !”



Em gái nghe xong khó khăn cất lời : “Ơ.. Nhưng mấy ngày nữa là diễn rồi, diễn viên sớm đã được định.”



Lâm Duẫn Nhiên lạnh lùng nhìn cô bé.



Cuối cùng em gái nhỏ đành thuận theo: “Được rồi.. Thầy Lâm có yêu cầu thế nào ? Để Nhậm Tiểu Thiên diễn vai gì ? Nam chính hay là nam phụ ? Hay để nhân vật phản diện chăng ?”



Lâm Duẫn Nhiên tùy ý khoát tay: “Đại khái cứ cho cậu ta một vai quan trọng, từ đầu đến cuối đều có cảnh, tốt nhất là cùng người khác diễn xuất…”



Em gái gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề ! Thầy Lâm cứ chờ xem ~~”



Chờ em gái tổ văn nghệ đi rồi, Lâm Duẫn Nhiên đưa bút cười nhạt : Nhậm Tiểu Thiên không phải mặt không cảm xúc sao ? Không phải cậu ta thiếu dây thần kinh nào đó sao ? Hay là cậu ta giả bộ như vậy ? Lão tử muốn nhìn cho kĩ, lúc cậu diễn kịch thì cái bản mặt ngàn năm tê liệt kia trông như thế nào !!



Qua mấy tuần, lễ tốt nghiệp diễn ra.



Lâm Duẫn Nhiên cố ý chọn hàng ghế đầu tiên, cố gắng xem mấy tiết mục chán chết, đến khi nghe dẫn chương trình giới thiệu tiết mục tiếp theo là vở kịch “Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn”, anh lập tức hớn hở.




Đại Hoàng suy nghĩ một chút : “Được rồi, chúng ta sẽ đi đến đó một lần.” —— Cậu cũng không còn cách nào khác, chỉ hy vọng chốn cũ có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng Tô Duy.



Ảo giác khiến anh dằn vặt, suy nhược đến nhường này. Anh thậm chí không thể ở một mình lâu, bởi vì Cao Cẩm sẽ đập tan ý chí của anh, ép anh đến phát điên. Thân thể anh cũng trở nên yếu đuối, đến khu vui chơi đông người cũng có chút khó khăn.



Đại Hoàng chọn một ngày tinh thần của Tô Duy không quá tệ, sáng sớm chuẩn bị điểm tâm, giúp anh đeo kính râm, quàng khăn, ăn mặc như một ngôi sao đi ra ngoài. Để phòng chuyện không hay, Đại Hoàng thậm chí còn chuẩn bị thuốc an thần nhét vào túi, lúc này mới đưa Tô Duy ra cửa.



Vào khu vui chơi, Đạ Hoàng yêu cầu Tô Duy đưa cậu đi theo trình tự khi đi cùng Cao Cẩm, nỗ lực tái diễn tình cảnh năm đó.



Đến vòng xoay ngựa gỗ, Đại Hoàng nhịn không được cười nói: “Anh trai, em cũng không ngờ anh thích cái này.”



Tô Duy yên lặng nhìn vòng xoay ngựa gỗ. Qua kính râm, mọi vật trở nên u ám. Bất chợt mọi người xung quanh như biến mất, chỉ lưu lại bóng hình Cao Cẩm, gương mặt trắng nõn bị gió thổi đến phớt hồng.



—— Đại Hoàng nói không sai, anh không thích vòng xoay ngựa gỗ.



Ngày ấy Dương Thiếu Quân trở nên quyết liệt với Tô Duy khiến anh buồn bã một thời gian dài. Để giúp anh thả lòng, Cao Cẩm đưa anh tới nơi này.



“Tô Duy, cũng đã tới rồi, coi như là chiều mình, chơi một lần đi !”



“Tô Duy…”



“Bác sĩ ?” Thanh âm lo lắng của Đại Hoàng kéo anh về thực tế.



Tô Duy mím môi, cười nhàn nhạt : “Tôi vẫn ổn.”



Bởi vì lo lắng thể trạng của Tô Duy, Đại Hoàng cũng không dám rủ anh chơi mấy trò chơi mạo hiểm. Vòng quanh khu vui chơi một hồi, cũng không thu hoạch được cái gì, cậu lại lâm vào khổ sở.



“Bác sĩ, anh khát không ?” Cậu hỏi.



Tô Duy yên lặng chăm chú nhìn phía bên phải, cho dù Đại Hoàng gọi anh cũng không thu đường nhìn, chỉ khẽ gật đầu một cái.



Đại Hoàng nhìn theo tầm mắt anh, là chiếc đu quay khổng lồ. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ khẽ dặn dò : “Bác sĩ, anh ở nơi này chờ em, đừng chạy loạn, em sẽ trở lại nhanh thôi.”



Tô Duy gật đầu : “Được.”



Nhưng mà, đến khi Đại Hoàng mua nước khoáng trở về, lại không thấy bóng dáng Tô Duy đâu.