Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 39 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Cúp điện thoại xong, Lâm Duẫn Nhiên ngân nga thay đổi bảy tám bộ quần áo, rốt cuộc tìm ra một bộ vừa ý. Chải chuốt tóc tai, lại ngồi chọn giày mất nửa ngày, chờ đến khi anh lái xe đến dưới nhà Nhậm Tiểu Thiên, đã quá một giờ hai mươi phút.



Nhậm Tiểu Thiên mặc một thân áo phông đơn giản, tóc tai đã được chải gọn gàng, trong tay cầm một bó hoa hồng. Cậu dừng lại bên xe Lâm Duẫn Nhiên, khom lưng đặt hoa bên cửa xe.



Lâm Duẫn Nhiên mừng rỡ nhận lấy hoa hồng: “Rốt cuộc mở mang đầu óc rồi hở ? Sao biết tôi thích được tặng hoa ?”



Nhậm Tiểu Thiên trên mặt vẫn không có biểu tình gì: “Anh nói muốn theo đuổi anh thì phải tặng hoa.”



Khóe miệng Lâm Duẫn Nhiên giật giật mấy cái, cố gắng duy trì nụ cười: “Lên xe đi.”



Nhậm Tiểu Thiên ngồi vào ghế phụ, như mọi khi duy trì trầm mặc. Chỉ là giờ phút này, trầm mặc của cậu trong mắt Lâm Duẫn Nhiên lại thành nhút nhát và xấu hổ. Lâm Duẫn Nhiên càng nhìn bộ dạng này của cậu, trong lòng lại tràn đầy đắc ý, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế bên cạnh, cười hề hề hỏi: “Chờ lâu chưa ?”



Nhậm Tiểu Thiên nhìn gương mặt gần sát, thờ ơ nói: “Tàm tạm.”



Lâm Duẫn Nhiên mờ ám hướng cậu thổi hơi: “Ồ, muốn đi đâu nào ?”



Nhậm Tiểu Thiên suy nghĩ một chút: “Đi đánh Bi-a đi ?”



Lâm Duẫn Nhiên thấy cậu mặt không đỏ, thở cũng không nhanh, vì vậy híp mắt lại gần hơn một chút, lúc hai cái miệng cách nhau vài cm ít ỏi, anh cố ý bày ra dáng vẻ quyến rũ: “Tiểu Thiên a, cậu nói..”



Lời còn chưa dứt, Nhậm Tiểu Thiên đột nhiên nghiêng cổ hướng về phía trước, rất nhanh hôn lên môi Lâm Duẫn Nhiên một cái, xong xuôi lại ngồi thẳng người.



Lần này đến phiên Lâm Duẫn Nhiên ngây người.



Thật lâu sau, Lâm Duẫn Nhiên đỏ mặt quay về ghế lái, tim đập nhanh như nai con chạy loạn. Rõ ràng đây không phải lần đầu biết yêu, cái loại chuyện thiếu nam thiếu nữ ngây ngô trước đây anh luôn coi thường, thế mà thời khắc này, tim không tự chủ đập rộn liên hoàn. Anh cố gắng khiến mình không mất tự nhiên, hỏi: “Sao tự nhiên lại hôn tôi ?”



Nhậm Tiểu Thiên khẽ cười, cũng không trả lời. Bộ dạng này trong mắt Lâm Duẫn Nhiên, như đang phảng phất nói: Còn không phải anh câu dẫn tôi sao ? Đương nhiên là để thỏa mãn ý đồ của anh rồi.



Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhiên có chút ảo não. Vốn cho rằng, cùng một đứa nhỏ kém mình bảy tuổi chơi trò mập mờ, nhất định có thể dắt mũi người ta chạy quanh, vậy mà Nhậm Tiểu Thiên lại nhanh chóng cướp cơ trên của anh. Lâm Duẫn Nhiên khẽ hừ một tiếng, một cước đạp chân ga, lái xe đi ra ngoài.



Hai người thực sự đi đánh bi-a.



Kĩ thuật Nhậm Tiểu Thiên rất tốt, Lâm Duẫn Nhiên cũng không vừa, hai người ngang cơ nhau, đùa đi đùa lại vô cùng vui vẻ. Lúc Lâm Duẫn Nhiên khom lưng đánh bóng, cổ áo rộng rũ xuống, một mảnh da thịt nhẵn bóng cứ thế lộ ra, cả người nghiêng xuống tạo thành đường cong mê người, cặp mông yêu kiều vểnh thật cao, hai chân thon dài thẳng tắp..
Lâm Duẫn Nhiên trở mình lấy túi, cố ý tạo ra âm thanh, Nhậm Tiểu Thiên quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt vội đảo qua nửa người trên của anh, sau đó lại thờ ơ quay lại nhìn bản đồ.



Lâm Duẫn Nhiên nhe răng trợn mắt nhìn bóng lưng cậu, tìm một cái áo rộng thùng thình, một cái quần soóc ngắn để thay, chen đến ngồi xuống bên người cậu: “Nghiên cứu không ổn sao ?”



“Ngô..” Nhậm Tiểu Thiên vẫn cúi đầu như trước: “Sắp xong rồi.”



Lâm Duẫn Nhiên tựa đầu bên hốc vai cậu, Nhậm Tiểu Thiên cứng người một chút, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại, tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu địa đồ. Lâm Duẫn Nhiên giận dữ nghiến răng, bỏ mặc cậu nằm dài trên giường.



Lát sau, Nhậm Tiểu Thiên buông bản đồ đi tới bên giường ngồi xuống: “Sáng sớm mai chúng ta đi ngắm mặt trời mọc đi.”



Lâm Duẫn Nhiên uể oải ừ một tiếng.



“Khụ..” Nhậm Tiểu Thiên khẽ hắng giọng, “Jack, vừa rồi.. không phải là anh câu dẫn em chứ ?”



“[email protected]#$%^%#&” Lâm Duẫn Nhiên nhảy dựng lên như cá thiếu nước, nhe răng trợn mắt không nói lên lời.



Nhậm Tiểu Thiên lấy tay che mông, nhỏ giọng nói: “Với anh… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng..”



Lâm Duẫn Nhiên giận dữ hét: “Chuẩn bị cái đầu cậu đầu. Lão tử cho cậu thượng.”



Nhậm Tiểu Thiên nháy mắt lóe tinh quang, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì được..”



Lâm Duẫn Nhiên: “………”



“Được cái rắm!” Lâm Duẫn Nhiên tức giận lấy cái gối bên cạnh ném mạnh lên người cậu, xoay người tiến vào trong chăn, phồng miệng đỏ mặt nói: “Cút đi! Đi chết đi! Dựa vào cái gì bắt lão tử cho cậu thượng! Ngủ.” Rống một hồi lại chui vào trong chăn.



Nhậm Tiểu Thiên đưa tay chọc vào chăn, cái chăn uốn éo một chút. Nhậm Tiểu Thiên lại chọc, cái chăn lại vặn vẹo…



Cậu bị Lâm Duẫn Nhiên chọc cho khẽ cười một chút, thực sự không biết nên làm gì thì tốt, đành đứng dậy cầm quần áo đi tắm.



Đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, Lâm Duẫn Nhiên từ trên giường nhảy xuống, lấy ra thuốc bôi trơn và áo mưa, hung hăng ném vào thùng rác rồi quay về giường ngủ.