Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 40 : Phiên ngoại 3

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Trước khi quen biết Tô Duy, Lâm Duẫn Nhiên có thói phong lưu, mười mấy tuổi đầu đã lục tục nói chuyện yêu đương. Náo loạn không ít lần, anh từ từ cảm thấy mệt mỏi với mấy loại chuyện tình cảm này, liền nghĩ độc thân mới là tốt nhất. Sau ấy anh đi Mĩ du học, trở thành bạn cùng phòng với Tô Duy. Lúc vừa mới đến Mĩ, Lâm đại thiếu gia hỏng bét, tuần nào cũng phải nhờ lão Mặc đến giúp quét dọn phòng, thậm chí quần áo cũng không biết tự mình giặt. Tô Duy lại không thích có người lạ tiến vào phòng, vì vậy để Lâm Duẫn Nhiên không gọi người khác đến, anh đành tự mình giúp Lâm Duẫn Nhiên sắp xếp.



Vài lần như vậy, Lâm Duẫn Nhiên bắt đầu thấy ngại. Vốn nghĩ rằng Tô Duy là con nhà bình dân, liền muốn đưa tiền cho lòng thanh thản lại bị Tô Duy cười. Một lần tình cờ, biết được Tô Duy vốn là nhị thiếu gia trong gia đình có tiếng, anh cảm thấy xấu hổ không dám nhìn Tô Duy. Từ ấy, Lâm Duẫn Nhiên bắt đầu động tay sắp xếp đồ của mình, cũng không dám nhờ vả Tô Duy nữa.



Một mô tuýp truyện cũ rích, ở chung lâu ngày, anh dần nảy sinh tình cảm với Tô Duy, thói trăng hoa ngày trước cũng không thèm đếm xỉa tới, trở nên si tình, yêu một người thật lâu. Trong thời gian này, anh không đi câu dẫn người khác, không rượu say quá chén, không ngang ngược cứng rắn, có dạo mệt mỏi quá mới đi tìm người khác hòng chữa tâm bệnh, cuối cùng lại không đành lòng. Càng nhiều tuổi, thích một người càng không dễ dàng, biết bao nhiêu lần anh cố gắng để Tô Duy nhận thấy tình cảm mãnh liệt của mình, chính bản thân cũng không biết mình sẽ tiếp tục như vậy đến bao giờ, tiếp tục dây dưa cùng đoạn tình cảm này. Cho đến khi xuất hiện Lộ Tiêu, cho đến khi gặp Nhậm Tiểu Thiên.



Cũng bởi vì nguyên do này, rất nhiều năm rồi Lâm Duẫn Nhiên chưa từng sinh hoạt tình dục với người khác. Tuy rằng anh là người kiêu ngạo, không muốn trải qua tình một đêm, nhưng cũng không nghĩ tình | dục phải đủ yếu tố, đủ cảm tình mới có thể cùng lên giường, mà là, ghét bỏ những người đó không sạch sẽ, cũng không ai lọt vào mắt anh cả. Trái tim chỉ có mình Tô Duy cũng là vì lý do đó.



Lần này anh tự hạ mình, nguyện ý đánh cược trên người Nhậm Tiểu Thiên một lần, ai ngờ phản ứng của Nhậm Tiểu Thiên làm anh giận vô cùng, khiến anh cảm thấy bị ủy khuất !



Đến khi Nhậm Tiểu Thiên tắm rửa xong đi ra, Lâm Duẫn Nhiên đã ở trên giường ngủ say.



Tư thế ngủ của anh giống với đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, Nhậm Tiểu Thiên từng đọc sách thấy qua, những người ngủ tư thế này thường là ngoại cương nội nhu, bề ngoài kiên cường, bên trong thực chất rất nhạy cảm. Tuy học ngành kỹ thuật nhưng Nhậm Tiểu Thiên cũng rất tin cái này, trong lòng cảm thấy tư thế ngủ của thầy Lâm thật buồn cười, mất hẳn ngạo khí thường ngày.



Bốn giờ sớm hôm sau, Nhậm Tiểu Thiên đánh thức Lâm Duẫn Nhiên.



Lâm Duẫn Nhiên đang ngủ thoải mái, nằm lỳ trên giường không muốn đứng lên, ôm chăn ứa nước miếng: “Ừ ừ… mấy giờ rồi ?”



Nhậm Tiểu Thiên đáp: “Bốn giờ năm phút.”



Lâm Duẫn Nhiên động môi ấp úng mấy cái, lười biếng lẩm bẩm nói: “Còn sớm… ngủ thêm một lúc nữa đi mà…”



Nhậm Tiểu Thiên vẻ mặt nghiêm túc lắc vai anh: “Ngủ tiếp sẽ không được nhìn mặt trời mọc..”



Lâm Duẫn Nhiên bị cậu lắc lư, sâu ngủ cũng dần bỏ chạy, thay vào đó là lửa giận ngút trời. Anh xoay mạnh người ngồi dậy, bất mãn rống lớn: “Fuck!! Nhìn mặt trời mọc làm cái quái gì ! Cậu chưa từng thấy mặt trời bao giờ à ! Ngày nào xem mặt trời mọc mà chả được !!”



Rống một lúc, anh cũng dần tỉnh táo lại, phát hiện Nhậm Tiểu Thiên bộ dạng ngây ngô nhìn anh, chán nản khoát tay: “Vậy quên đi.”



Anh như cái xác không hồn, mắt nhắm mắt mở lết vào phòng vệ sinh, Lâm Duẫn Nhiên rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng thanh tỉnh triệt để.



Chờ anh rửa mặt bước ra, Nhậm Tiểu Thiên đang ngồi trên giường, có chút suy sụp nhìn anh. Trước giờ trong mắt cậu Lâm Duẫn Nhiên chẳng khác nào một con khổng tước kiêu ngạo, thậm chí một cái khoát tay tùy ý cũng mang lại cảm giác hơn người. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh vừa tỉnh ngủ, tóc tai rối bời, miệng chửi méo mó.



Lâm Duẫn Nhiên bị cậu nhìn đến ngượng ngùng, hắng giọng một cái, mở miệng: “Ngại quá, tôi rời giường không tốt lắm..”



Nhậm Tiểu Thiên ngây ngốc gật đầu, đứng dậy đeo túi lên lưng: “Đi thôi, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.”
Qua thật lâu, Lâm Duẫn Nhiên nhẹ nhàng tựa đầu bên vai Tô Duy, khẽ hỏi: “Hai người thế nào ?”



Tô Duy lặng lẽ cười, nụ cười nhuốm vài phần cô đơn tịnh mịch: “Có chút phiền phức, cần thêm thời gian, để cậu ấy thông suốt, và cả tôi nữa.”



Lâm Duẫn Nhiên cảnh giác đứng thẳng dậy: “Xảy ra chuyện gì sao ?”



Tô Duy chỉ đơn thuần lắc đầu: “Không có gì. Chung quy vẫn cần phải thông suốt.”



Lâm Duẫn Nhiên hỏi lại, Tô Duy cũng không trả lời nữa.



Quá nửa đêm, Tô Duy đưa Lâm Duẫn Nhiên trở về nhà.



Xe tiến vào khu chung cư, Lâm Duẫn Nhiên lại không chịu để anh đưa mình đến dưới lầu, kiên trì nói: “Xuống xe theo tôi đi một hồi đi.”



Tô Duy với chuyện này cũng không cùng anh so đo, thuận theo mà xuống xe. hai người sóng vai chậm rãi đi dọc bồn hoa.



Tới dưới lầu, Lâm Duẫn Nhiên cũng không bước nữa, anh xoay người, ánh mắt mang theo cố chấp chăm chú nhìn Tô Duy.



Tô Duy từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, Jack.”



Lâm Duẫn Nhiên nhận lấy hộp quà mở ra nhìn, bên trong là một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin. Anh đột nhiên cảm thấy chua mũi, lại cười híp mắt đưa tay ra trước mặt Tô Duy, thanh tú nói: “Giúp tôi đeo đi.”



Tô Duy không nhanh không chậm giúp anh đeo đồng hồ, vừa muốn buông tay, Lâm Duẫn Nhiên lại… tiến vào lòng anh, ôm thật chặt.



Giọng nói mang theo nức nở chua xót: “A Duy, tôi thích cậu..”



Tô Duy thở dài, khẽ vuốt lưng anh, thấp giọng nói: “Tôi rất xin lỗi, cậu cũng biết….” Anh còn chưa nói hết, Lâm Duẫn Nhiên liều mạng ngắt lời nói: “Tôi thích cậu, không có cách nào quên cậu được.. Rõ ràng tôi biết cậu trước, cậu và nó cũng không vui vẻ, vậy sao không chịu để tôi ở bên cậu ?”



Tô Duy chỉ trầm mặc.



Một lát sau, Lâm Duẫn Nhiên nghe được thanh âm Tô Duy kinh ngạc vang lên: “Nhậm Tiểu Thiên ?”



Anh mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng dưới đèn đường, trong tay nắm một hộp quà, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.