Bắc Tống Phong Lưu

Chương 883 : Viện binh

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


 Ngươi không có xem phong thư này chứ?



Lý Kỳ bỗng nhiên liếc Cao Nha nội, cẩn thận hỏi.



Cao Nha nội ra sức lắc đầu, nói:



- Không có, Nha nội ta đây sao lại làm việc vô sỉ như vậy chứ.



- Thật sao?



- Đương nhiên là thật!



- Vậy sao ngươi không hỏi ta trong thư viết gì?- Hả? À, thiếu chút nữa ta quên mất, trong thư viết gì? Cha ta có nhắc tới ta không?



- Cha ngươi muốn ngươi ở ngoài cả đời đi, vĩnh viễn cũng đừng về.



- Sao có thể chứ? Cha ta sẽ không vô tình vậy đâu.



Lý Kỳ lắc đầu, nói:



- Thật ra cha ngươi chỉ bảo ta xem trọng ngươi, ngươi về trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.



- Sớm vậy mà nghỉ ngơi sao?



- Lão đại, ta không giống như ngươi, ngày mai ta còn có việc làm đó.- À



Cao Nha nội trợn trắng mắt, sau đó liền đi ra ngoài.



Cao Nha nội vừa đi, Lý Kỳ lập tức sai người kêu Mã Kiều đến.



Mã Kiều vừa vào nhà, Lý Kỳ liền nói:



- Đi, đi với ta một chuyến đến ven hồ.



Mã Kiều nhỏ giọng nói:



- Bộ soái, vừa rồi ta đi dạo một vòng bên ngoài, phát hiện bốn phía có không ít mật thám, hình như là người của Chiết Ngạn Chất.



Lý Kỳ sửng sốt, nói:- Vậy thì hỏng bét, ngươi có biện pháp gì thoát khỏi bọn họ không.



Mã Kiều gọn gàng dứt khoát nói:



- Một mình ta đương nhiên không có vấn đề, nhưng mang theo cả ngài, vậy rất khó nha.



- Ta kém cỏi vậy sao?



Mã Kiều cực kỳ nghiêm túc gật đầu.



Không nể mặt vậy sao? Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:



- Được rồi, được rồi, bây giờ ngươi tới đó, nói với Triệu cô nương, nói tất cả đều làm theo kế hoạch.- Chỉ một câu thôi?



- Nếu ngươi chê ít, thì thêm một câu, bảo cô ấy cẩn thận một chút.



- Ừm, ta nhớ rồi.



- À, gọi Tửu quỷ kia tới đây.



Mã Kiều đi không lâu, Tửu Quỷ liền đi vào. Lý Kỳ nói ngay trọng điểm:



- Tửu Quỷ, bây giờ ta có một nhiệm vụ giao cho lão, chỉ cần lão làm xong, ta lập tức cho lão uống Thiên Hạ Vô Song mà lão thích nhất?Tửu Quỷ đầu tiên là vui vẻ, sau đó nói:



- Ngươi lấy đâu ra Thiên Hạ Vô Song?



Lý Kỳ cười nói:



- Ta không có, nhưng bọn Cao Nha nội mang theo không ít đâu, có điều hiện tại toàn bộ đều bị ta tịch thu rồi.



“A a a, sao ta không nghĩ ra chứ!”




Tướng quân kia tiến lên, hét lên:



- Tại hạ Chủng Liệt, Bộ soái có ở đây không, có thể ra gặp mặt không.



Lý Kỳ vội hô:



- Chủng Tướng quân, bổn soái ở trong này.



Chủng Liệt quay đầu, nói với Chiết Ngạn Chất:



- Ngạn Chất, vì sao đệ bao vây Bộ soái, còn không mau lệnh cho người của đệ tránh ra.



Chiết Ngạn Chất nhíu mày, nói:



- Chủng huynh, đệ cũng bất đắc dĩ thôi. Có điều, sao các huynh lại tới đây, đệcũng không nhận được thông báo của các huynh.



Chủng Liệt giận dữ nói:



- Nói hươu nói vượn, đệ có biết bây giờ mình đang làm gì không? Mau thả Bộ soái ra.



Chiết Ngạn Chất nói cho cùng cũng trẻ tuổi sung mãn, nghe thấy giọng điệu cả vú lấp miệng em, cậy già lên mặt này, trong lòng khó chịu, nói:



- Chủng huynh, đây là chuyện của phủ Phượng Tường chúng ta, còn chưa tới phiên Chủng gia quân các huynh quản lý.



Y vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm già nua mà uy nghiêm mười phần:



- Hiền chất, đã lâu không gặp, không ngờ con đã lớn như vậy rồi, giọng điệuhình như cũng lớn hơn rất nhiều nha.



Chiết Ngạn Chất cả kinh thất sắc, run giọng nói:



- ChủngChủng bá phụ?



Chỉ thấy phía sau đông nghịt người, không có một vạn, cũng có tám ngàn, người dẫn đầu là một vị lão tướng quân tóc trắng xoá, không phải Chủng Sư Đạo thì là ai.



Chiết Ngạn Chất nhìn thấy Chủng Sư Đạo, vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ một chân trên đất nói:



- Chất nhi bái kiến Chủng bá phụ.



Chủng Sư Đạo thở dài:



- Hiền chất, lão phu làm sao cũng không ngờ, cách biệt tám năm, cuối cùng lạigặp mặt con bằng phương thức này, con thật khiến lão phu thất vọng quá.



- Chủng bá phụ, là hắn



Chủng Sư Đạo quát:



- Con còn muốn giảo biện, chẳng lẽ phụ thân con dạy dỗ con như vậy sao? Con có biết bây giờ con đang làm gì không? Bao vây Khâm sai đại thần, con đang muốn tạo phản sao! Con thật sự rất hồ đồ. Con là hậu nhân trung lương, cho dù chịu thiệt thòi lớn thế nào đi nữa, cũng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, một đời anh danh của Chiết gia sẽ hủy trên tay của con đó.



Chiết Ngạn Chất cũng không dám tranh luận với Chủng Sư Đạo, mặt đầy mồ hôi, nói:



- Chủng bá phụ dạy dỗ rất đúng, chất nhi biết sai rồi.- Này, Chủng công, Chủng công, ngài đừng tán gẫu nữa, mau cứu bổn soái ra ngoài đi!



Chiết Ngạn Chất nghe thấy giọng của Lý Kỳ, trong lòng giận dữ, thầm mắng, ta thật sự là nhìn lầm người, thằng nhãi này thật sự là một tham quan sợ chết mà.



Tiểu tử này! Khóe miệng Chủng Sư Đạo hiện lên một nụ cười khổ, lại có chút thất vọng liếc nhìn Chiết Ngạn Chất, trầm giọng nói:



- Các tướng sĩ nghe lệnh, lập tức bắt bọn nghịch tặc này về quy án, nếu ai dám phản kháng, giết không tha.



Chiết Ngạn Chất cực kỳ sợ hãi, vội hỏi:



- Chủng bá phụ.Chủng Sư Đạo nhấc tay nói:



- Nhiều lời vô ích, nếu con không muốn người của con hi sinh vô tội, thì mau bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống đầu hàng.



- Việc này



Nhưng vào lúc này, phía trước truyền đến một tràn tiếng bước chân hỗn độn, Chủng Sư Đạo ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy một nhóm người chạy về phía này, không khỏi nhíu mày.