Bắc Tống Phong Lưu

Chương 884 : Bắt được

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Biến cố này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. Khi một biển người ập tới, mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy người tới là nhóm bách tính cầm cuốc trong tay.



- Các ngài không được làm hại Chiết gia quân.



- Chiết Tướng quân cũng vì bọn tôi thôi, các ngài muốn bắt thì bắt bọn tôi đi



- Chúng tôi nhất định không để ngài làm hại Chiết Tướng quân đâu.



.



Những bách tính kia chắn trước mặt Chiết gia quân, giơ cuốc lên, giống như muốn đồng quy vu tận với đám người Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo vậy.Chủng Sư Đạo ngây người một lát, sau đó xuống ngựa, chắp tay với mọi người xung quanh:



- Các vị hương thân, tại hạ Chủng Sư Đạo, phụng mệnh tới đây tróc nã phản tặc, nếu có chỗ quấy rầy, tại đây Chủng Sư Đạo xin các vị thứ lỗi.



Những huyện dân kia vừa nghe người tới đây là Chủng Sư Đạo, không khỏi ngây ra như phỗng, chốc lát sau, bọn họ đồng loạt quỳ xuống.



Chủng Sư Đạo vội nói:



- Các vị hương thân, mau mau đứng lên.



Một người nói:



- Uy danh của Chủng công như sét đánh ngang tai. Bọn tôi không dám động thủ với Chủng công. Nhưng xin Chủng công bỏ qua cho Chiết Tướng quân một lần, ngàiấy cũng chỉ vì muốn lấy lương thực cho bọn thảo dân mà thôi. Hôm nay bọn tôi cũng không cần lương thực nữa, chỉ mong Chủng công đại nhân đại lượng, thả Chiết Tướng quân ra.



- Van xin ngài, Chủng công.



- Van ngài.



Chủng Sư Đạo đối diện với nhóm bách tính khổ sở van nài kia, trong mắt thoáng chút không đành lòng, nhưng vẫn không thay đổi chủ ý:



- Các vị hương thân, xin nghe Chủng mỗ nói một câu. Chiết Ngạn Chất phạm phải tội lớn như vậy, một mình Chủng mỗ không thể làm chủ được, Chủng mỗ chỉphụng mệnh hành sự thôi, mong các vị hương thân hiểu cho Chủng mỗ.



Nói xong, ông ta lại trầm giọng nói với Chiết Ngạn Chất:



- Nếu con không muốn gánh thêm tội nghiệt trên lưng, thì mau bảo họ tránh ra đi, sau đó bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi.



Hốc mắt Chiết Ngạn Chất đã đỏ từ lâu, nhắm mắt lại, gật đầu nói:



- Chủng bá phụ có lệnh, chất nhi đương nhiên tuân theo.



Nói xong, y đứng lên nói với binh lính của mình:



- Các huynh đệ, toàn bộ bỏ vũ khí xuống.



Binh lính của Chiết gia quân quay đầu ngơ ngác nhìn Chiết Ngạn Chất.



- Quân lệnh như núi.Leng keng leng keng!



Những binh lính kia đều lần lượt cúi đầu, toàn bộ ném vũ khí xuống đất.
- Hỏng bét, đừng để lão khốn kia chạy mất.



Hai mắt Chiết Ngạn Chất tràn đầy lửa giận, nói:



- Mau đuổi theo cho ta, không được để tên tặc tử đó chạy mất.



- Tuân mệnh.



- Ha ha, đừng đuổi theo, đừng đuổi theo, có bản đại gia ở đây, làm sao lão chạy được chứ.



Lúc này, bên trái đột nhiên vang lên một tràn cười vô cùng dâm đãng.Lý Kỳ quay đầu lại, chỉ thấy hai tên lính áp giải một người tới, người đó chính là Tri phủ phủ Phượng Tường, Kỷ Mẫn Nhân, có điều, cả ba người đều ướt sũng.



- Cao Nha nội? Hồng công tử? Sao các ngài tới đây?



Mã Kiều sững người nhìn hai tên binh sĩ nói.



- Ha ha, nếu bọn ta không tới, các ngươi đã để cho tên khốn này chạy mất rồi.



Hai tên lính kia đúng là Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu cải trang. Vốn dĩ hai người họ lén lút đánh thuốc mê hai tên binh sĩ, sau đó thay y phục của hai tên lính đó, đuổi theo đoàn quân. Tuy kỹ thuật cưỡi ngựa của họ không tệ, nhưng thể lực chung quy cũng không bằng, cho nên chạy tới cuối cùng. Khi bọn họ đến bên bờ sông, bọn Nhạc Phi đã xông lên rồi, chính lúc bọn họ chuẩn bị xông lên cho đã ghiền, thì độtnhiên nghe thấy tiếng động trong dòng sông. Hai tên dở hơi này lấy lửa soi thử, thì thấy Kỷ Mẫn Nhân, mừng rỡ vô cùng, vội xuống nước tóm lấy, đương nhiên, bọn họ cũng hung hăng đùa bỡn Kỷ Mẫn Nhân một phen, sém chút làm Kỷ Mẫn Nhân tức chết.



- Quỳ xuống



Cao Nha nội đạp một cước, hừ nói:



- Chạy đâu chả được, lại cứ nhảy vào trong nước, lạnh chết ta, mau mang y phục cho bản Nha nội thay.



Lập tức có hai tên lính lấy áo choàng khoác lên người Cao Nha nội.



Thật đúng là trong cái sai lại có cái đúng mà! Lý Kỳ vừa tức giận vừa buồn cườihai tên dở hơi này, mặc kệ bọn họ, quay lại cười nói với Kỷ Mẫn Nhân:



- Kỷ Tri phủ, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.



Kỷ Mẫn Nhân ngẩng đầu nhìn Lý Kỳ, cười ha ha nói:



- Không ngờ ta lại khinh thường ngài như vậy.



- Kỷ Mẫn Nhân, ta và lão không thù không oán, sao lão lại hại ta.



Chiết Ngạn Chất xông lên, nắm lấy cổ áo Kỷ Mẫn Nhân hét lên.



- Không thù không oán?



Kỷ Mẫn Nhân bật cười ha ha.



- Lão cười cái gì? Kỷ Mẫn Nhân ngừng cười, không đáp mà hỏi lại:



- Xin hỏi Chiết Tướng quân, ngươi dựa vào đâu mà chất vấn ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một Phòng ngự sử mà thôi, mặc dù hiện tại, ta đã không còn là Tri phủ phủ Phượng Tường nữa. Nhưng ta biết, trước nay ngươi vốn không để Tri phủ ta đây vào mắt, nhưng mà, ngươi cũng chẳng có gì đáng để đắc ý cả, ngươi chẳng qua là dựa vào cái bóng của tổ thượng mới có thể ngồi lên cái chức Phòng ngự sứ Vị Châu này thôi, còn ta lại dựa vào bản lĩnh của chính mình từng bước leo lên vị trí này, ngươi vốn không có tư cách chỉ tay ra lệnh cho ta.