Bắc Tống Phong Lưu

Chương 897 : Đánh một trận ra trò (2)

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Lý Kỳ dặn dò xong, lại hướng mắt về phía cuộc đấu, thấy Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt phối hợp vô cùng ăn ý, cũng chính bởi vì thế, bọn họ mới liên tiếp hóa giải được những đòn tấn công sắc bén của Tửu Quỷ. Thầm nghĩ, Hoàng Thượng trọng thị Chiết Gia Quân đến vậy. Nếu như Nhạc Phi có thể trở thành rể của Chiết Gia Quân, thì y sẽ có một chỗ dựa vững chắc, rất có lợi cho tiền đồ của y, và cũng cực kì có lợi cho ta nữa, sao ta không sớm nghĩ ra nhỉ.



Nghĩ đến đây, hắn cười thầm khoái trá, đoạn nhẹ nhàng ngồi tới gần chỗ Chiết Khả Tồn, khẽ nói:



- Chiết tướng quân, Chiết tướng quân?



Chiết Khả Tồn đang nhập tâm quan sát cuộc đấu, cho tới khi Lý Kỳ gọi câu thứ hai thì mới phản ứng lại, tò mò hỏi:



- Bộ Soái, ngài có việc gì?



Mẹ kiếp! Phí cả biểu cảm của ta. Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Ta muốn hỏi thăm một việc.



- Việc gì?



- Con bé Nguyệt Mỹ đã có hôn phối chưa?



Con bé? Ngươi hơn nó được mấy tuổi chứ! Chiết Khả Tồn cười chua xót trong lòng. Nhưng ngẫm ra, nếu như dựa vào vai vế thì Lý Kỳ đúng là có thể xưng hô như vậy. Đoạn lắc đầu nói:



- Vẫn chưa có.



Lý Kỳ mừng thầm trong lòng, lại nói tiếp:



- Vậy ông thấy Nhạc Phi thế nào?



Chiết Khả Tồn nói:



- Rất tốt, hữu dũng hữu mưu, hơn nữa lại trọng tình trọng nghĩa, ta rất thích cậu ta.



- Thật sao? Trọng tình trọng nghĩa cũng bị ngươi nhìn ra. Chiết tướng quân, con mắt ông quả là độc đó.



Lý Kỳ cười ha hả nói.



- Độc?



- Đúng, tức là khả năng quan sát của ông rất tốt ý.



Chủng Sư Đạo đột nhiên nói:
Tên lính kia oan ức nhìn Lý Kỳ, như thể muốn nói, ta đâu có biết gì đâu! 



Lý Kỳ biết lời vừa rồi của gã là nói với mình, nên chỉ vừa cười vừa lắc đầu, đứng lên nhìn về phía Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt đang đứng chôn chân ngơ ngác, nói:



- Được rồi, được rồi, tỉ thí đến đây là kết thúc, các ngươi cũng mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi.



Tửu Quỷ gật gù đắc ý nói:



- Không đánh nữa, không đánh nữa, có rượu uống rồi, ai còn sức mà chơi với các ngươi.



Nhạc Phi ngây người ra, thầm nghĩ, bọn ta hai người đánh một, mà còn không thể thắng nổi, thì cũng bằng như thua rồi, nếu tiếp tục dùng dằng thì chỉ làm tình hình càng trở nên khó coi. Đoạn nhìn Chiết Mỹ Nguyệt chắp tay nói:



- Đa tạ tam nương vừa rồi ra tay giúp đỡ.



Chiết Mỹ Nguyệt cũng chắp tay nói:



- Phải là ta nên cảm tạ huynh mới đúng.



Mẹ kiếp! Có kịch hay xem đây! Tiếc rằng ông tơ không phải là ta! Lý Kỳ thấy vẻ tâm đầu ý hợp của Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt, trong lòng như rớm máu.



Lúc này, một người bỗng nhiên kêu lên:



- Bộ Soái, ngài lẽ nào quên mất vẫn còn một trận tỉ thí nữa sao?



Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Chiết Ngạn Chất đứng dậy, thầm nghĩ, đúng rồi, mặc dù tỉ thí chưa phân thắng bại, nhưng Tửu Quỷ đúng là chỉ trong 3 chiêu đã đánh rụng cây trường thương trong tay Nhạc Phi, đoạn nhìn sang Mã Kiều.



Tửu Quỷ đột nhiên nói:



- Cuộc tỉ thí này không cần nữa, tiểu Kiều 1 chiêu là thắng.



Lời vừa dứt, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cần biết rằng thương pháp của Chiết Ngạn Chất không kém gì Nhạc Phi. Nếu như ngươi không dùng cái chiêu ăn gian kia thì chưa chắc trong 3 chiêu đã đánh thắng Nhạc Phi, huống hồ lại là đồ đệ của ngươi.



Chiết Khả Tồn nghe xong rất không thoải mái. Nhưng ông ta dù sao cũng phải giữ phong thái của đại tướng quân, đoạn nhìn Chiết Ngạn Chất nói:



- Tỉ thí cho tốt!



- Vâng.