Bắc Tống Phong Lưu

Chương 907 : Kể công cũng là một nghệ thuật

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Xúc động! Con mẹ nó thật là xúc động!



Giữ Tần phu nhân lại làm thiếp? Kiến nghị này cũng thật là táo bạo! Lẽ nào nữ tử Khiết Đan đều hào sảng vậy sao?



Lý Kỳ nghe mà cảm thấy hoang mang, một dòng khí lạnh từ gan bàn chân xộc thẳng lên ngực.



Da Luật Cốt Dục bị hắn nhìn đến mức thấy kinh ngạc, liền nói: - Phu quân, sao huynh lại nhìn muội như vậy?



Lý Kỳ ngẩn người ra, kinh ngạc nói: - Muội đang đùa sao?



Da Luật Cốt Dục lắc đầu nói: - Việc này có gì mà không thể?



Lý Kỳ lên giọng nói: - Đương nhiên là không được! Thôi, muội không hiểu Tần phu nhân, sau này ở với cô ta nhiều rồi muội sẽ hiểu. Những lời này mà để Tần phu nhân nghe thấy, thì cô ta sẽ quyết liều mạng với muội đấy. Chỉ e ngay cả ta cũng nguy hiểm đến tính mạng ý chứ, không nhắc đến nữa, không nhắc lại nữa.



Da Luật Cốt Dục nghe mà thấy mông lung quá, nhưng thấy Lý Kỳ đã kiên quyết vậy thì cũng không nói nhiều nữa, đoạn khẽ gật đầu ngoan ngoãn.



Lý Kỳ không muốn đàm luận thêm về chuyện này, bỗng một tay quàng qua eo Da Luật Cốt Dục, áp nàng vào, chép miệng nói:



- Cốt Dục, mới có mấy tháng không gặp, cơ thể muội đã đầy đặn hơn nhiều đó, xem ra từ giờ phu quân ta nên tích cực đi xa mới được.



Da Luật Cốt Dục nghe đến đoạn sau sửng người lại, nói: - Vì sao?



- Nếu như để ta ngày nào cũng gặp một mĩ nhân đẹp như tiên thế này, rồi lại gặp cái nhan sắc như của Tần phu nhân, chả phải là tương phản quá không, thật là tổn thương lòng tự trọng quá. Lý Kỳ cười khà khà nói.



Da Luật Cốt Dục chưa từng nghe lời tán dương nào trơ trẽn vậy, mặt đỏ bừng nói: - Phu quân chê cười Cốt Dục rồi, nếu như luận về nhan sắc, thì Cốt Dục thấy khó có ai sánh được với Tần phu nhân.



- Nói vậy có khoa trương quá không thế!



Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta thấy Tần phu nhân cũng bình thường thôi, Cốt Dục vẫn đẹp hơn, ra được chiến trường, vào được sảnh đường, lại còn lên được cả giường, có một nữ nhân như vậy, phu quân chẳng đòi hỏi gì hơn.



Cái gìcái gì mà được Cái hạng phu quân này quả là làm được những điều người khác không làm nổi, nói bừa một câu mà tục tĩu phát sợ. Da Luật Cốt Dục nghe xong mặt đỏ bừng vì ngại, không nói thêm lời nào.
Ngựa trượt chân trước mặt đập đất? Khóe miệng Tống Huy Tông giật giật vài cái, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:



- Ái khanh chịu khổ rồi.



- Có thể phò tá Hoàng Thượng, ấy là bổn phận của vi thần vậy, vi thần nào dám kể công. Lý Kỳ tỏ vẻ cực kì khiêm nhường.



Vô liêm sỉ! Việc này còn chưa nói cho rõ, ngươi đã bắt đầu kể công rồi.



Đám quần thần tới tấp ném cho Lý Kỳ những ánh mắt khinh bỉ.



Tống Huy Tông khẽ gật đầu nói: - Vậy không hay ái khanh chuyến đi vừa rồi có thu hoạch gì?



Cảnh tượng này thấy quen quá. Quần thần đều đang nghĩ, tên tiểu tử này hay là lại nhịn trước giương sau, cứ nhận tội đã rồi mới kể công.



Lý Kỳ nói: - Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần lần này đi tổng cộng làm được 4 việc nhỏ, không đáng nhắc tới.



Tống Huy Tông nhịn hơn 1 tháng nay rồi, đã sớm mất kiên nhẫn, đoạn trầm giọng nói: - Hả? Không rõ ái khanh đã làm được 4 việc nhỏ nào? Trong giọng nói ẩn chứa hàm ý cảnh cáo.



Lý Kỳ được thể, đứng thẳng dậy nói: - Có câu nói, dân làm đầu, xã tắc chỉ hàng thứ hai, vua thì coi nhẹ, vi thần lần này làm được việc đầu tiên, đương nhiên đó là lấy bách tính làm đầu, cho nên vi thần đã vét sạch gia tài, tích góp lương thực đến Phượng Tường giúp bách tính cứu đói.



Lời này thật là hoàn toàn bịa đặt, ngươi tham tiền vậy, sao có thể dốc hết gia tài cớ chứ.



Lý Kỳ coi như không nhìn thấy những ánh mắt phẫn nộ đang ném về phía mình, thản nhiên nói: - Thứ hai, vi thần đã không ngừng nghỉ điều tra, phát hiện thì ra Giám Thú Chiết Gia Quân tham ô, cướp đi lương thực của chính mình, vi thần tỉnh táo khôn ngoan, đã dùng kế muốn bắt phải thả trong 36 kế sách, nhẹ nhàng một mẻ lưới gột sạch Chiết Gia Quân. Thứ 3, vi thần sau khi tra khảo Vị Châu Phòng Ngự Sử Chiết Ngạn Chất, phát hiện ra một lời đồn nhảm kinh thiên động địa, thì ra Chiết Ngạn Chất làm vậy chỉ vì danh dự của Hoàng Thượng, y đã lấy danh nghĩa triều đình phân phát hết số lương thực đó cho dân chúng Phượng Tường, thật là đáng kính đáng phục. Còn tất cả họa hoạn là bắt đầu từ Phượng Tường Tri Phủ Kỉ Mẫn Nhân, người này không những tham ô 8 vạn thạch lương thực cứu đói, còn có ý muốn vu oan cho Chiết Gia Quân, thật là một con hồ li không hơn không kém. Vi thần đã đầu trí đấu dũng với y, chiến đấu đẫm máu 7 ngày 7 đêm, cuối cùng vào một đêm đen đã chém được đầu y, đồng thời lấy được lời khai của y, thì ra là y câu kết với Tây Hạ, mưu đồ chiếm Lan Châu. Thứ tư, sau khi vi thần được biết Tây Hạ đã tập hợp 10 vạn quân tinh nhuệ ở biên giới Lan Châu, lập tức soái lĩnh 2000 binh mã tới Lan Châu cứu viện, đối mặt với quân địch dồn ép, trong lòng vi thần chỉ có một ý nghĩ, đó là quyết không được phụ thánh ân của Hoàng Thượng, nhờ có phúc của Hoàng Thượng bảo hộ, vi thần mới lao vào hiểm nguy không hề run sợ, chẳng cần tốn nhiều sức, đã đẩy lùi 10 vạn quân địch chỉ trong lúc nói chuyện. Đó chính là việc nhỏ thứ tư của vi thần.



Từ đầu đến cuối, giọng điệu hắn bình thản, vững vàng chậm rãi, gần như không thể nghe thấy chút dao động nào, cứ như thể là đang kể về 4 việc nhỏ nhặt không đáng nhắc đến thật.



Tuy nhiên, biểu cảm của quần thần lại ngoài sức tượng tượng, tất cả đều mắt chữ o mồm chữ a nhìn Lý Kỳ, ngu hết cả người lại. Bốn việc này mà gọi là nhỏ? Nhúp bừa một việc trong đó thôi cũng là công lao ngút trời rồi. Huống hồ đây thực ra cũng chỉ là một việc, ngươi lại chia thành 4 ra kể, chả phải là 4 đại công rồi sao, hơn nữa, ngươi nói cũng khoa trương quá, gì mà đẫm máu 7 ngày 7 đêm, gì mà đẩy lui 10 vạn quân địch trong lúc nói chuyện, ngươi nghĩ là đang viết tiểu thuyết đấy à, kể công thì cũng phải từ tốn chút chứ, thật là quá vô liêm sỉ!



]