Bắc Tống Phong Lưu

Chương 915 : Bốn đạo thánh chỉ (2)

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Vô sỉ! Quá vô sỉ rồi!



Mọi người lại nghe hắn vòng vo nửa ngày, nghe đến cuối cùng mới hiểu được, hoá ra mục đích của hắn là muốn cưới ba vị thê tử nha, càng làm cho mọi người buồn bực chính là, hắn càng nói lại càng có lý, chính là một mối hôn nhân không ngờ có thể bị hắn xé tới tận phương diện đại sự thiên hạ, có thể nói là tính toán chu toàn nha, nhưng cũng không thể phủ nhận chính là, liên hoàn chiêu này của Lý Kỳ thật sự là dùng đến cực hạn, không muốn nói hay chỉ sợ cũng không được.



Tống Huy Tông nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, thản nhiên nói:



- Theo trẫm thấy là một công được bốn việc đi, như thế nào tới nay, ngươi mới có ba vị thê tử.



Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:



- Một cuối cùng này chỉ là phụ gia phẩm thôi, hiệu quả so với trước đó, không đề cập tới cũng thế, không đề cập tới cũng thế!



Tiểu tử này thật sự là được tiện nghi còn khoe mẽ. Tống Huy Tông hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn quét mọi người, dò hỏi:



- Các vị ái khanh thấy như thế nào?



Hắn đều nói thành như vậy, hết Kim quốc, lại đến Liêu quốc, chúng ta còn có thể nói cái gì. Thái Kinh cảm thấy bất đắc dĩ nói:



- Khởi bẩm Hoàng thượng, Kim thái tổ đã qua đời, nữ nhân này có thể nói là một phần lễ vật cuối cùng trước khi lâm chung ông ta tặng cho Đại Tống ta. Nếu để người này làm thiếp, sợ người Kim sẽ tâm tồn chú ý, mà Lý Kỳ dù sao đã có hai vị thê tử, nhiều thêm một người như nàng ta, cũng không khẩn yếu.



Tống Huy Tông thoáng gật đầu, nói:



- Thôi, thôi, theo ý ngươi nói như vậy đi.



Yes! Ta thực con mẹ nó là thiên tài. Cái này đều có thể làm được, nhưng cách mạng chưa thành công, bạn hữu vẫn cần cố gắng a! Lý Kỳ ha hả nói:



- Vi thần thay Cốt Dục đa tạ Hoàng thượng. Mặt khác còn có ---.



- Còn có?



Tống Huy Tông rít gào nói. Ông ta cảm giác chính mình sắp phát điên rồi.



Đám người Thái Kinh nghe vậy cũng đổ mồ hôi lạnh lả tả ròng ròng, xem ra người này thật sự là bất cứ giá nào rồi.



Đương nhiên còn có, lúc này đây ta còn không mò đủ đâu. Lý Kỳ ha hả nói:



- Hoàng thượng, ngươi cũng biết đấy, vi thần còn có một nữ nhân tên là Phong Nghi Nô, người khác đều là một vợ vài thiếp, vi thần nếu ba vợ một thiếp, vậy ức hiếp người nhiều lắm nha, vi thần cũng không nên làm nha, Hoàng thượng sao không giúp người hoàn thành ước vọng ---



Tống Huy Tông không đợi hắn đem nói cho hết lời, vẫn lạnh lùng cười nói:



- Đúng vậy a, ngươi nói cũng có đạo lý, trẫm sao không liền giúp người hoàn thành ước vọng, đem các nàng toàn bộ cách chức làm thiếp hết, việc này không ức hiếp người chứ. 
- Ngồi đi. 



- Tạ ơn Hoàng thượng.



Tống Huy Tông chỉ chỉ về hướng bàn, nói:



- Ngươi muốn ban thưởng, trẫm đã chuẩn bị xong hết cho ngươi rồi.



Lý Kỳ ngưng mắt nhìn lên, chỉ thấy trên bàn bày đặt bốn đạo thánh chỉ, không khỏi mừng như điên, cừ thật, thật sự là giảng nghĩa khí, có thánh chỉ này, hậu viện của ta không lo rồi! A? Tại sao có bốn đạo thánh chỉ, chẳng lẽ --- đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên quan hệ của Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư rồi, nếu Lý Sư Sư biết rằng hắn liên phong ba vị thê tử, duy chỉ có không có Phong Nghi Nô, vậy còn không ầm ĩ lật trời đi, phỏng chừng ngay cả giường cũng không cho lên, hì hì, vừa rồi tại sao ta lại không có nghĩ tới điểm này chứ.



Tống Huy Tông thấy hắn vẻ mặt đầy đắc ý, tức giận trợn mắt nhìn, ho nhẹ một tiếng, nói:



- Ngươi chớ đắc ý quá sớm, nếu muốn bốn đạo thánh chỉ này có hiệu lực, ngươi còn phải đem chuyện đó làm thỏa đáng cho trẫm đã.



Lý Kỳ gật đầu thật mạnh một cái cười nói:



- Hoàng thượng xin yên tâm, vi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh, khiến những người đó hiểu được Đại Tống này đến tột cùng là ai làm chủ.



Tống Huy Tông gật gật đầu, nói:



- Nhưng việc này liên quan đến căn bản của Đại Tống ta, ngươi chớ có xằng bậy.



Con mẹ nó chứ! Ngươi muốn khai chiến cũng đừng sợ nha, sợ còn muốn làm cái con khỉ á! Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại cười nói:



- Vi thần hiểu được, vi thần cam đoan tuyệt sẽ không liên lụy đến bất luận thế lực nào.



Tiểu tử này thật sự là thức thời, một chút tức thông. Tống Huy Tông hài lòng gật đầu, ông ta đây không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Lý Kỳ, không được dùng võ đè văn, lẫn lộn đầu đuôi. Dò hỏi:



- Vậy ngươi có thượng sách gì?



Lý Kỳ cười nói:



- Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần nói thẳng, Đại Tống ta căn cơ cũng không phải là đám sĩ phu này, bọn họ nhiều nhất chỉ là mấy đóa hoa xinh đẹp trên nhánh cây thôi, bọn họ sở dĩ kiều diễm như vậy, tất cả đều là Hoàng thượng ban cho đấy, nhưng cái lũ hoa này chúng nó sau khi được rất nhiều người tán thưởng, liền tự cho là đúng, quên bổn phận của mình, hiện giờ cũng nên là thời điểm nhắc nhở bọn chúng, đến tột cùng ai mới là căn cơ của Đại Tống ta, ai mới là người làm vườn tỉ mỉ chăm sóc cây đại thụ che trời của Đại Tống ta rồi.



Tống Huy Tông nghe vậy trong mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra ý cười, hiển nhiên là rất hài lòng với so sánh này của Lý Kỳ, tay chỉ ra bốn đạo thánh chỉ kia, nói:



- Cầm đi đi.



- Đa tạ Hoàng thượng.