Bắc Tống Phong Lưu

Chương 916 : Mưu cầu phú quý trong hiểm nguy

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Ngoan ngoãn nha, lần này thật sự phát đạt rồi, oa ha ha, một lần được bốn tờ Thánh chỉ. Không không không, lúc này nhất định không thể khinh suất, bình tĩnh, bình tĩnh, ngẫm nghĩ cho thật kỹ, Bạch Thiển Dạ, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Nô, Phong Nghi Nô, chắc không bỏ sót ai đâu nhỉ? Xem ra không có đâu, được được được, cứ xem xét trước rồi nói tiếp, đừng có làm sai.



Lý Kỳ ôm bốn tờ thánh chỉ trong lòng vừa ra cửa, liền khẩn trương vụng trộm lấy ra kiểm tra cẩn thận một lần nữa, vừa xem, vừa ngây ngốc bật cười, lẩm bẩm:



- Nhược Thủy phu nhân, thú vị nha, ha hả, Thuận Nghĩa phu nhân, cũng không tệ nha. Gì? Hai phong hiệu này, Hoàng thượng làm sao nghĩ ra được vậy, gạt người quá. Khoan đã, sao phía dưới mỗi tờ Thánh chỉ đều viết là ba tháng sau mới có hiệu lực? Oa! Hoàng thượng, đã tới nước này rồi, ngài còn chưa tin ta à! Thôi, thôi, ba tháng, thì ba tháng đi, dù sao có Thánh chỉ trong tay, ta sợ ai chứ! Đây đều là bảo bối,phải giấu kỹ.



Sau khi hắn nhất nhất kiểm tra xong, sau khi xác định mỗi tờ Thánh chỉ đều có chữ ký và ngọc tỷ của Tống Huy Tông, mới thật cẩn thận đặt toàn bộ vào trong lòng, chỉ thấy từ ngực tới bụng đều nổi lên một cục. Hai tay hắn ôm bụng, cúi đầu đi ra khỏi cung rất nhanh, vô cùng giống một tên trộm mà.



Ra khỏi cung điện, ánh mắt Lý Kỳ bắt gặp được Mã Kiều đang đứng thẳng trong gió xuân đầu tiên, sợi tóc dài trên trán phiêu lãng theo gió, tay trái nhấc một vò rượu, ra sức rót vào miệng, rất có phong phạm cao thủ. Từ đó có thể thấy, hành trình Phượng Tường lần này đã bắt y nín nhịn thế nào rồi, bên cạnh y còn có một chiếc xe ngựa đang dừng nữa.



Lý Kỳ trong mắt chợt sáng lên, bước nhanh tới.Mã Kiều lau miệng, thấy Lý Kỳ đi ra, vội nói:



- Hồng nương tử, Bộ Soái ra rồi.



Vừa dứt lời, trong xe truyền đến một tiếng la hét:



- Đại ca.



- Hồng Nô ngoan ngoãn đừng cử động, đại ca tới rồi đây.



Lý Kỳ hưng phấn chạy bước nhỏ qua, khi đi ngang qua bên cạnh Mã Kiều, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, khiến hắn không khỏi nhíu mày, nói:



- Đừng uống rượu nhiều như vậy, lát nữa còn rất nhiều chuyện phải làm.



Mã Kiều kinh ngạc nói:



- Vậy mà nhiều? Ty chức chỉ xem như nước uống thôi, người không uống nướcchẳng phải sẽ chết khát sao.



- Ặcxem như ta chưa nói.



Ta đi, thiếu chút nữa đã quên thằng nhãi này ngàn chén không say, chút rượu này với y mà nói đúng là chỉ giải khát thôi. Lý Kỳ lắc đầu, vội vã lên xe, vén rèm xe lên, mở hai tay ra chuẩn bị ôm, nhưng khi thấy rõ người trước mắt, sắc mặt hắn kinh hãi, vội vã đổi thành hai tay ôm ngực, kinh hô:



- Mẹ nó! Who are you?



Hoá ra trước mặt hắn là một vị phụ nhân bốn mươi tuổi.



- Đại ca.Vẫn chưa phục hồi tinh thần, một bóng dáng xinh đẹp liền rúc vào ngực của hắn.



Lý Kỳ sửng sốt, khẩn trương ôm lấy bóng dáng xinh đẹp kia, nói:



- Bảo bối, đại ca nhớ muội muốn chết.



Người này không phải Quý Hồng Nô thì là ai.



Quý Hồng Nô hai mắt đẫm lệ, nghe Lý Kỳ gọi nàng là bảo bối, trên mặt nóng bừng, nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều vậy, ưm một tiếng, nhỏ giọng nói:



- Hồng Nô cũng nhớ đại ca.




- Bộ Soái, nếu ngài có thể phát hiện, vậy còn có thể gọi là cao thủ sao?



Lý Kỳ sửng sốt, lập tức đen mặt nói:



- Ngươi đó có thể cho Bộ soái ta chút mặt mũi được không hả.



Mã Kiều ngơ ngẩn chốc lát, kinh ngạc nói:



- Mặt mũi không phải là do bản thân kiếm về sao, làm sao cho?



Ngón giữa!Lý Kỳ không chút do dự dựng ngón giữa lên với Mã Kiều.



- Là như thế này sao.



Mã Kiều cũng dựng ngón giữa lên với Lý Kỳ, ngoài miệng còn thì thào thì thầm:



- Cách dựng tay này thật lạ quá, không biết có quan hệ thế nào với mặt mũi? Có điển cố gì hay không?



- OMG!



Lý Kỳ vỗ trán, giận đến trợn trắng cả mắt, thằng nhãi này nhất định là cố ý. Không nói tiếp nữa lập tức lên ngựa, quăng lại ba chữ “Thương Vụ Cục”, lập tức dẫn đầu rời đi, hắn thật sự sợ bản thân mình sẽ không kìm nổi mà động thủ với Mã Kiều, nếu động thủ, vậy hắn thế nào cũng phải giết chết tên Mã Kiều chưa bao giờ hiểu tônti là vật gì, dứt khoát chọn sách lược mắt không thấy tâm không phiền đi.



Đi vào Thương Vụ Cục, Lý Kỳ lại bảo người gọi đầu lĩnh của Quân Khí Giám tới, câu đầu tiên



- Ta sắp quy ẩn.



Làm mọi người sợ choáng váng. Nhưng Lý Kỳ cũng không có giải thích nhiều, chỉ đại khái nói ra nguyên nhân, ngay sau đó để Thương Vụ Cục dừng hết tất cả những hạng mục có liên quan đến luật mới, còn về toàn bộ hạng mục của Quân Khí Giám vẫn tiến hành như thường, tiến độ còn phải nhanh hơn, trên danh nghĩa Hoàng thượng tự mình quản lý, thực tế lại do Ngu Kỳ thay hắn quản lý Quân Khí Giám.



Sau khi sắp xếp xong, Lý Kỳ lập tức tự mình viết hai phong thư hàm, sau đó đi đến Thị Vệ Bộ, đầu tiên hắn lệnh Nhạc Phiên gọi người dùng tám trăm dặm hỏa tốc gửi cho Tần Cối một phong thư, gửi cho Bạch Thiển Dạ một phong thư và một tờThánh chỉ. Lại gọi toàn bộ đầu lĩnh của Thị Vệ Mã tới, sau đó lại nói lại lời dạo đầu không khác gì với hồi nãy, mà phản ứng của mọi người cũng cực kỳ nhất trí, nhưng Lý Kỳ cũng không quan tâm bọn họ, để Quách Dược Sư và Nhạc Phi thay hắn chưởng quản Thị Vệ Bộ, còn về Thị Vệ Mã thì giao cho Ngưu Cao.



Trong lúc bất tri bất giác, đã mặt trời lặn về phía tây.



Lý Kỳ ra khỏi cửa chính Thị Vệ Bộ, ba người huynh đệ Nhạc Phi, Ngưu Cao và một đám người theo sau, một loạt tin tức bạo phát này đối với bọn họ mà nói tới quá đột ngột mà.



- Bộ Soái



Lý Kỳ nhấc tay, căt đưt lời của Nhạc Phi, cười nói:- Chuyện này không liên quan gì tới các ngươi, các ngươi không cần hỏi nhiều, nắm vững chuyện luyện binh là được, còn lại các ngươi đừng quan tâm nhiều, các ngươi cũng không quan tâm được đâu.



- Mạt tướng tuân mệnh.



Ba người ôm quyền, cùng kêu lên nói.



Lý Kỳ khẽ mỉm cười, bước xuống đài, duỗi cái lưng mệt mỏi, mặt trời chiều chỉ lộ ra phân nửa, khẽ cười nói:



- Tần Cối, mưu cầu phú quý trong hiểm nguy, thành công hay không, trông vào lần này, bây giờ vận mệnh của ngươi đang nằm trong tay ngươi, đừng khiến cho ta thất vọng a.