Bắc Tống Phong Lưu

Chương 935 : Cuộc thi Đệ nhất trù nương (Thượng) (2)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Nàng nói xong khẩn trương đặt túi của mình xuống, mở ra, chỉ thấy bên trong để mấy khúc gỗ hình chữ nhật, một chiếc hộp giống như hộp thuốc, một cây côn sắt, mấy sợi dây, một ít thiết cài, một bó ngân châm, ba con cua, một ít nấm hương …. Ngoài ra còn có một túi khác nữa, nhìn bên ngoài có lẽ là một cái chân phía sau.



Rất khó tưởng tượng, một người con gái lại có thể mang nhiều đồ vật đến vậy.



Mẹ kiếp! Nha đầu ngươi là chuẩn bị chuyển nhà đi, mang theo nhiều đồ như vậy trên người, chẳng trách vừa rồi nặng thế. Lý Kỳ thấy vậy, lại càng buồn bực.



Hóa ra là như vậy, lẽ nào thực sự là một sự bất ngờ. Mã Kiều nhìn vào bó ngân châm kia, lại nhìn ngón giữa tay trái mình, khẽ lắc đầu.



- Các ngươi đừng quan tâm tới ta, sẽ xong ngay thôi.



Lưu Vân Hi hoàn toàn không xem mình là người ngoài, nhanh nhẹn làm việc, lấy mấy khúc gỗ đó có dây thừng cột lại. Không bao lâu sau, một cái giá nướng thịt liền xuất hiện.



- Được rồi.



Sau khi nàng chuẩn bị xong, liền đứng dậy, cười nói:



- Ai có thể cho ta mượn ít củi?



Cao Nha Nội cười ha hả nói:



- Người phụ nữ này thật thú vị.



Nàng ngay cả bếp cũng tự chuẩn bị. Trương Xuân Nhi còn có thể nói gì? Huống hồ bên đó còn có Cao Nha Nội dẫn đầu gây rối. Nàng quay sang Cổ Đạt gật đầu, sau đó nói lại quy tắc một lượt.



Lưu Vân Hi vui mừng nói:



- Đây quả đúng là quá tốt rồi, hôm nay ta dẫn tới một cái chân giò.



Có trùng hợp như vậy ư! Trương Xuân Nhi ngượng ngùng gật đầu nói:



- Vậy ngươi chuẩn một chút đi, lập tức sẽ bắt đầu.



Nói xong, nàng quay người bước về phía Tống tẩu, hỏi:



- Ngươi không ngại chứ?



Tống tẩu mỉm cười gật đầu.



Cổ Đạt lệnh cho người mang tới ít củi cho Lưu Vân Hi, lại đưa cho nàng một chỗ. Sau đó liền đi tới trước mặt Lý Kỳ nói:



- Lý Sư Phó, có thể bắt đầu chứ?



Lý Kỳ khoát tay, không nhịn được nói:



- Bắt đầu đi, bắt đầu đi, làm sớm một chút, sớm quay về, bên ngoài đỡ nguy hiểm.



Cổ Đạt khẽ nhếch miệng, gật đầu, sau đó lệnh cho người châm hương. Cuộc thi này cuối cùng đã bắt đầu, nhưng có một người con gái bỗng nhiên chạy tới giả dụ, nhưng thật ra đã tăng thêm vài phần thú vị.



Hồng Bát Kim thấy sắc mặt Lý Kỳ có chút buồn bực, trêu ghẹo nói:



- Lý Kỳ, ngươi cảm thấy người con gái này thế nào?



- Đặt bếp chắc chắn là tốt hơn ta, còn lại ta không biết.



Lý Kỳ nói.



Hà Cửu Thúc liền nói nhỏ:
- Điều này ngươi cũng không cần quá lo lắng, chân giò hun khói là ngon. Nhưng nếu muốn thắng được Trương nương tử và Tống tẩu, chỉ dựa vào điểm này thì còn kém xa, xem xem cô ta làm thế nào chế biến món này. 



Phàn Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thần sắc có vẻ căng thẳng.



- Ha ha, may mà tới kịp, nếu không sẽ bỏ lỡ món ăn này.



Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười.



Trong lòng Lý Kỳ rất vui, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:



- Tả đại ca, người cũng tới à.



Người tới thực sự là tổng quản ngự thiện phòng, Tả Bá Thanh.



- Danh hiệu đệ nhất trù nương Đông Kinh rơi vào nhà nào? Chuyện lớn thế này, sao có thể thiếu mặt Tả mỗ ta.



Tả Bá Thanh bước tới, hành lễ với mọi người, sau đó ngồi bên cạnh Lý Kỳ, nói với Lưu Vân Hi:



- Người con gái này là ai?



Lý Kỳ cười nói:



- Thế nào? Tả đại ca chớ không phải là coi trọng người ta sao?



Tả Bá Thanh giả vờ tức giận nói:



- Ngươi nói linh tinh gì thế?



Lý Kỳ cười ha hả:



- Tả đại ca, ca nghĩ sai rồi, ta nói ca liệu có coi trọng người ta không? Ồ không, chân giò hun khói đâu?



Tả Bá Thanh nghe mà vừa bực mình vừa buồn cười, thể hiện rõ chính là mình ở dưới, nói:



- Lời này cũng không sai, nói thật, món chân giò hun khói này thực sự là khó mà gặp!



Lý Kỳ nhỏ giọng nói:



- Tả đại ca, lơi này ca cũng đừng nói, không thấy Phàn công tử người ta gấp đều sắp vã mồ hôi ra rồi sao?



Phàn Thiếu Bạch nghe rất rõ ràng, tức giận nói:



- Tả tổng quản, ngài đừng nghe hắn nói linh tinh, về phần ta thì.



Tả Bá Thanh mỉm cười lắc đầu. Lý Kỳ bỗng nghiêm túc nói:



- Tả đại ca, lần này ngươi nên cứu ta.



Tả Bá Thanh kinh ngạc nói:



- Cứu ngươi?



Lý Kỳ thở dài một tiếng, thê lương nói:



- Ôi, năm xưa bất lợi, thực không dám giấu, vừa rồi ta bị khuỷu tay đè lên người. Chiếc eo thon đó của ta sắp bị đè gãy rồi, không mất cả tháng hồi phục lại không được. Hay là ngươi, mang chút bào ngư tới bồi bổ cho ta.