Bắc Tống Phong Lưu

Chương 936 : Cuộc thi Đệ nhất trù nương (Trung)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Hóa ra lại là bào ngư. Tả Bá Thanh bình thản nói:



- Chuyện này ta không giúp được ngươi rồi. Hôm nay ngươi không phải là Phó tổng quản, ta sao dám lấy bào ngư cho ngươi? Kỳ thực trước đây cũng không phải là ta lấy cho ngươi, đều là tự ngươi lấy.



Kế của Lý Kỳ không thành, liền chuyển sang kế khác, nói:



- Tả đại ca, ca cũng quá là không nói chuyện nghĩa khí. Ta coi như xong, nhưng nhà ta còn có một người đang mang thai. Ca lấy một chút cho ta, ta mang đi cho phụ nữ của ta bồi bổ cơ thể. Đó cũng là người làm đại ca ca nên làm mà.



Tả Bá Thanh gật đầu nói:



- Chuyện này ta nghe nói là Hồng nương tử.



- Đúng vậy, đúng vậy.



- Chúc mừng, chúc mừng, đây hẳn là ta tặng rồi.



- Chỉ dựa vào quan hệ của hai ta, đó là điều nên làm mà!



Lý Kỳ cười ha hả nói.



Tả Bá Thanh gật đầu, vui vẻ nói:



- Chờ lát đi chợ, mau chút bào ngưa đưa qua.



- Hả? Chợ?



Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, vở kịch không phải đi như vậy, liền nói:



- Tả đại ca, chợ ta cũng có thể đi mà, vấn đề là hai con bào ngư đó là cống phẩm, ngoài chờ không có bán.



Tả Bá Thanh nói:



- Nhưng ta cũng không thể phá bỏ quy tắc được. Ngươi cũng biết, bây giờ ngươi thế nào rồi. Ngộ nhỡ những người đó tức giận với ta, viện cớ chửi gà mắng chó, vậy thì ta tiêu rồi.



Trời! Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy mà. Lý Kỳ lơ đãng phủi miệng. Tả Bá Thanh lấy ra lý do này, hắn thực sự không còn cách nào khác nữa, liền hỏi nhỏ:



- Hoàng thượng bây giờ vẫn ổn chứ?



Tả Bá Thanh thấp giọng nói:



- Tình hình hiện giờ, Hoàng thượng có thể ổn được sao?



- Ta hỏi là khẩu vị của Hoàng thượng.



- Ách … thế thì cũng được.



Khẩu vị tốt, điều đó chứng mình không sao rồi! Lý Kỳ cười thầm một tiếng, không nói thêm gì nữa, chuyển ánh mắt về phía giữa sân. Do vì Trương Xuân Nhi và Tống tẩu đều ngồi trong hàng rào gỗ, cho nên không nhìn rõ, chỉ có Lưu Vân Hi là làm ở bên ngoài trời. Chỉ thấy cô đem ba con cua lớn, nấm hương ra cho vào chiếc hộp, dùng đá nghiền nát thành bột, lúc đó mới cho chân hò hun khói vào nướng.



Cô vừa cuốn đồ nướng vừa quét hương vị lên. 
- Mời. 



- Mời.



- Còn ta, còn ta.



Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu cũng nhảy tới. Do vì thức ăn có hạn, người tới lại nhiều, có thể ăn được cũng chỉ có mấy người “đức cao vọng trọng” đó.



Mấy người gói lại theo lời Tống tẩu nói. Cao Nha Nội đảo mắt nhìn, cười nói:



- Tống tẩu, ta ở nhà không làm chuyện này, hay là tẩu gói giúp ta được không?



Quả nhiên là tán phụ nữ đã có chồng, ngay cả cơ hội này đều không bỏ qua. Lý Kỳ không thể không khâm phục tinh thần chỗ nào cũng nhúng tay vào này của Cao Nha Nội.



Tổng tẩu là một người phụ nữ rất biết bổn phận. Huống hồ đây cũng là đầu bếp nên làm. Do đó đã gật đầu. Ai ngờ, Phàn Thiếu Bạch bỗng đưa tay ra ngăn lại, nghiến răng lại cười nói:



- Cao Nha Nội, ta gói giúp ngươi.



Tổng tẩu hôm nay có lẽ là trụ cột của Phàn Lâu họ, y quyết không cho phép Cao Nha Nội dính vào.



Cao Nha Nội sợ tới mức liền dụt tay lại, không vui nói:



- Ngươi người này rất mất mặt, bộ dạng chân tay vụng về này của ngươi còn không bằng ta tự làm.



Phàn Thiếu Bạch bình thản nói:



- Vậy ngươi tự gói đi.



Lý Kỳ vừa nhìn Cao Nha Nội, trên tay cũng không ngừng gói lại, không chút bận tâm nào liền há miệng ra cắn một miếng. Cảm nhận đầu tiên đương nhiên là vị bánh nướng nóng hừng hực, mặn mặn, giòn tan, mang theo chút phong vị đậm đà của vùng đông bắc. Nhưng sau đó lại là mùi thịt lươn thơm ngon. Hai hương vị khác nhau này hòa quyện vào nhau, ngon vô cùng, giống như một món ăn hai vị, sao mà ngon đến thế.



Tả Bá Thanh sau khi cẩn thận thưởng thức đều không kìm được nói:



- Bánh nướng vừa mới ra lò là mềm xốp giòn. Sau khi chan nước tương đậm đà lên càng có hương vị khác lạ. Còn thịt lươn bên trong lại giòn tan, kết hợp với dưa chuột, sợi gừng, thanh diệp, càng thêm phần tươi ngon, quả thực không chế vào đâu được. Tài nghệ nấu ăn của vị Tống tẩu này quả là tuyệt vời.



Lý Kỳ gật đầu, cười nói:



- Càng khó được chính là ba đặc sắc của món ăn Giang Nam trong món ăn này, nhỏ, tươi, mềm. Còn canh cá và bánh nướng lại là hương vị cực phẩm của phương bắc. Món ăn này đã thể hiện được đặc điểm của hai hương vị chính, hòa lại làm một, khiến người ta khó có thể quên.



Đám người Hồng Bát Kim cũng ca ngợi không ngớt món ăn này. Còn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì ăn đầu miệng là dầu mỡ, không ngớt trầm trồ khen ngợi. Không cần nói, chín phần trong đó là cho Tống tẩu, một phần còn lại là nể mặt Phàn Thiếu Bạch.



Phàn Thiếu Bạch thấy họ đều không ngớt lời khen ngợi, liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tổng tấu với ánh mắt khích lệ.



Tiếp theo mang lên chính là Trương Xuân Nhi. Đối với người bên ngoài tới, có lẽ đã bị người ta quên lãng rồi.



Nhưng thấy Trương Xuân Nhi bê lên là một tòa hoa sen làm từ băng, đường kính khoảng một tấc rưỡi, phía trên đặt mười tám hạt châu không theo quy tắc, bóng loáng, mượt mà. Trương Xuân Nhi cười nói:



- Đây chính là món ăn mà ta chuẩn bị hôm nay …. Mười tám Phật châu.