Bắc Tống Phong Lưu

Chương 937 : Cuộc thi Đệ nhất trù nương (Hạ) (1)

Ngày đăng: 07:36 30/04/20


Món ăn “Thập bát Phật Châu” này đưa lên, nhất thời khiếp sợ.



Đại khí, hoa lệ, tinh xảo, không gì sánh kịp, khiến người ta nhìn mà thở dài.



Đó chính là phong cách của Trương Xuân Nhi, thậm chí có thể nói là bẩm sinh đấy. Mỗi món ăn của cô đều như vậy. Chỉ riêng từ ngoại hình có thể mang tới cho người ta niềm vui vô hạn. Ngược lại hoàn toàn với phong cách của Tống tẩu, cho nên gặp hai người họ, tuyệt đối là khiến cho người ta chờ mong.



Dù là Lý Kỳ cũng không dám coi thường.



Tòa hoa sen bằng băng khí lạnh tỏa ra, , phụ trợ mười tám viên châu như mộng như ảo, đẹp không sao tả xiết.



Tả Bá Thanh tò mò nói:



- “Phật Châu” này được làm từ gì?



Trương Xuân Nhi mỉm cười nói:



- Hai vị thì một vị là đại tổng quản của ngự thiện phòng, một vì là Kim Đao Trù Vương, tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt cái đã có thể nhận ra.



Không ngờ người phụ nữ này lại cao ngạo như vậy. Tả Bá Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ cười nói:



- Tả đại ca người nói trước đi.



Tả Bá Thanh cũng không khiêm nhường, bởi vì chính tài nghệ nấu nướng của hai người họ cũng không có gì cần phải khiêm nhường. Liền nói:



- Theo nguyên liệu hạn định của hôm nay, có thể làm ra được độ bóng như vậy, ta thấy không phải là bì lợn đông lại, chính là cá đông lại.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Nhưng ta thấy khả năng cá đông rất lớn.



- Lý Sư Phó, lời này là thế nào?



Trương Xuân Nhi cười hỏi.



Lý Kỳ nhún vai nói:




Nhưng đúng lúc này, nghe thấy một người lo lắng reo lên:



- Chờ chút, còn … còn của ta.



Mọi người ngẩn người ra, nhất thời nhớ ra hôm nay còn có một người tới dự thi, chính là Lưu Vân Hi.



Tả Bá Thanh vỗ vỗ đầu, cười nói:



- Đúng đúng đúng, suýt chút nữa quên còn một món nữa. Vị cô nương này mời mang món chân giò hun khói của cô lên đi.



- Ây ây ây.



Lưu Vân Hi bèn gật đầu, dùng chiếc dao găm nhanh chóng cắt ra thành từng miếng chân giò hun khói. Nhưng thấy bên trong màu đỏ tươi, hơn nữa chiếc chân giò hun khói này chính là loại lớn, cho nên hầu như mỗii vị đều có thể ăn.



Lý Kỳ nhìn đao pháp của cô lanh lợi, cắt thịt kích thước đều nhau, thầm gật đầu.



Chờ thịt chân giò hun khói được đưa lên, hương vị đậm đà xông lên mũi.



Lý Kỳ vừa giơ tay lên nói:



- Các vị từ từ hãy ăn.



Nói xong, hắn liền quay sang nói với Lưu Vân Hi:



- Xin lỗi, cô là một nữ đầu bếp, nơi này không quen biết ai, cô ăn thử trước đi.



Mọi người vừa nghe xong, bỗng phản ứng lại, trong lòng có chút sợ hãi, ngộ nhỡ người này cho thuốc độc vào bên trong, vậy thì tất cả công đạo đều ở đây rồi.



Kỳ thực câu nói này của Lý Kỳ đã rất rõ ràng. Lưu Vân Hi dường như không hiểu, gật đầu nói:



- Không hổ là Đô thành Đại Tống ta, ăn thức ăn cũng phải nghiên cứu như vậy, vậy ta ăn trước vậy.



Nàng nói xong liền cầm lấy một đĩa lên, dùng chiếc dao găm cắt xuống một miếng, cho vào trong miệng, vừa ăn vừa nói:



- Quả thực là ngon, ha ha. Kỳ thực ta vốn mang hai cái tới, nhưng trên đường thèm ăn nên đã ăn trước một cái rồi.