Bắc Tống Phong Lưu

Chương 957 : Bàn về Khinh trọng mậu (2)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Lý Kỳ cũng phản ứng lại, vội lách qua đề tài này, nói tiếp:



- Làm một thương nhân lương thực, ông ta đầu cơ tích trữ cũng không có gì đáng trách. Nhưng lương thực không giống với thương phẩm bình thường, nó có liên quan đến tính mạng, ngươi đối xử độc ác với dân chúng của mình như vậy thì không thể nói nổi rồi. Hơn nữa, có câu, giá lương cao thì tổn hại dân chúng, giá lương thấp thì tổn hại nông dân; dân tổn thương thì ly tán, nông tổn thương thì nước nghèo, chuyện này rất mâu thuẫn. Nếu muốn giải quyết, thì phải chuyển tình huống này sang các nước bên ngoài. Tích trữ lương thực của nước ngoài, đầu cơ bán lương thực nước ngoài. Vào mùa thu hoạch của Đại Tống ta và các nước khác, triều đình đồng thời tăng cường tích trữ, cũng có thể cổ vũ thương nhân thu mua lương thực của nông dân, thứ nhất có thể bảo đảm lương thực không bán tháo, thứ hai nếu nước ta xảy ra thiên tai cũng có thể bình tĩnh cứu nạn thiên tai, thứ ba một khi các quốc gia khác bùng nổ nguy cơ lương thực, thì giá cả sẽ tùy chúng ta định đoạt. Như vậy thươngnhân lương thực muốn nâng giá cao thế nào cũng được, những đại địa chủ kia cũng sẽ không phản đối chính sách mới của triều đình. Kiếm tiền của ai mà chẳng là kiếm, huống hồ kiếm tiền của nước khác chẳng phải sảng khoái hơn sao.



Tống Huy Tông nói:



- Làm như vậy phải chăng quá thất đức.



Lý Kỳ nói:



- Đại quan nhân, thử hỏi có bá chủ nào lại nói đạo đức với thần dân của nước khác không? Dân chúng của nước ta đều ủng hộ đại quan nhân là được. Hơn nữa, triều đình chỉ cần thao túng sau lưng, chuyện không nói đạo đức thì để thương nhân làm, dù sao thì thương nhân cũng thích làm những chuyện này. Chỉ cần khống chế tất cả lương thực, vậy tức là khống chết tất cả mọi người. Sách lược hòa bình của Đại Tống ta trước nay vô cùng chính xác, Đại Tống trong thời kỳ hòa bình thì không aiđịch nổi, bởi vì ngoài trừ chiến tranh thì hai loại thủ đoạn bá quyền là thương nghiệp và nông ngiệp đều nằm trong tay chúng ta. Hơn nữa, thật ra đầu cơ tích trữ lương thực của nước khác chỉ là bước đầu tiên mà thôi.



Thái Kinh ồ một tiếng nói:



- Vậy bước thứ ai là gì? 




Vô sỉ! Quá vô sỉ! Có điều ta thích.



Tống Huy Tông vui như mở cờ trong bụng, bắt đầu ảo tưởng, nếu ta có thể cầmmột nắm tiền mua một trăm con dê của Tây Hạ, mà Tây Hạ lại dùng một ngàn quan để mua lá trà của ta, vậy đúng là quá hay, ha ha nói:



- Không tệ, không tệ, triều đình vẫn đang kiếm tiền, sao lại thiếu tiền chứ. Lý Kỳ, ngươi đúng là một gian thương không hơn không kém.



Câu này sao nghe thế nào cũng có chút quái lạ nhỉ. Lý Kỳ buồn bực nói:



- ẶcĐại quan nhân, ngài đang khen, hay đang chê vậy?



- Khen, khen, đương nhiên là khen, nếu thương nhân Đại Tống ta ai ai cũng giống như ngươi vậy, thì lo gì dân không giàu, nước không mạnh, ngươi là một gian thương trung quân ái quốc.



Sặc! Vậy cũng là gian thương mà!