Bắc Tống Phong Lưu

Chương 961 : Quái Vị Hiên (trung)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Bịch bịch bịch!



Nương theo một tràn tiếng bước chân dồn dập, ba người Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa, Sài Thông chạy từ lầu hai xuống.



- A! Lý đại ca, Thiếu Bạch, các huynh cũng đến sao, thật tốt quá.



Hồng Thiên Cửu nhìn thấy Lý Kỳ và Phàn Thiếu Bạch, hưng phấn đến khoa tay múa chân, bước nhanh tới.



Lý Kỳ nhấc tay, sợ gã đánh về phía mình, ghét bỏ nói:



- Nhìn miệng ngươi đầy dầu kìa, đừng làm dơ y phục của ta.Hồng Thiên Cửu lấy tay chùi mép, cười hì hì nói:



- Đại ca, thật ra đệ đã tìm huynh mấy lần rồi, nhưng lại không tìm được huynh.



Lý Kỳ nói:



- Tìm ta làm gì?



- Đương nhiên là đến đây thưởng thức mỹ thực rồi.



Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói.



Vẻ mặt Cao Nha Nội ghê tởm nói:



- Mỹ thực gì chứ? Tiểu Cửu, ngươi cũng từng đọc sách, những loại sâu kia rõ ràng là dùng để dọa người mà.



Sài Thông khẽ mỉm cười, nói:- Nha Nội, chẳng phải ngươi nói chết cũng không đến đây sao, sao hôm nay lại đến.



Cao Nha Nội cười lạnh nói:



- Bản Nha Nội hôm nay tới đây vì dân trừ hại, nói cho các ngươi biết, Cao Thanh Thiên ta tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.



Lý Kỳ ha ha nói:



- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi như vậy, sao có thể chỉ là hư danh chứ.



Cao Nha Nội sờ đóa hoa đỏ bên tóc mai, hừ nói:



- Đó là đương nhiên.



Quả nhiên đủ lãng.Hồng Thiên Cửu cười ha ha, lơ đãng nói:



- Ca ca, huynh dỡ thì dỡ, nhưng đừng có ói ra, chúng ta còn phải ăn nữa.



Cao Nha Nội cả giận nói:



- Tiểu Cửu, ngươi có thể đừng nói đến chuyện đó không, những món ăn đó ai nhìn mà không phun ra chứ.



Hồng Thiên Cửu đưa tay chỉ xung quanh, nói:



- Nhiều người như vậy kìa!



Cao Nha Nội nhất thời cứng họng, nghẹn ngào đến đỏ bừng cả mặt, u oán liếc nhìn Lý Kỳ giống như nói, bây giờ ngươi nên ra tay rồi đó.


Cái gì gọi là ăn hàng hả, chính là như vậy nè.



Phàn Thiếu Bạch tuy mở tửu lâu, nhưng không phải kẻ ăn hàng. Cái y thích nhất là tiền, vốn dĩ y vì mặt mũi nên chuẩn bị nếm thử, nhưng thấy tướng ăn này của Ngô Tiểu Lục, sao còn có khẩu vị gì chứ, lại đặt đũa xuống.



- Ưm ưm ưm, ngon lắm, ngon lắm. Lý ca, châu chấu này thật sự ngon lắm.



Ngô Tiểu Lục vừa ăn vừa ấp úng nói.



Cao Nha Nội vừa nghe thì da đầu cũng run rẩy lên, phát điên nói:



- Tiểu Lục tử, nếu ngươi nói thêm một chữ nữa, bản Nha Nội hôm nay phải hỏithăm ngươi đó.



Sức uy hiếp của Cao Nha Nội rất mạnh, Ngô Tiểu Lục vội vàng ngậm miệng, chuyên tâm nuốt cái đùi còn lộ ở bên ngoài vào bụng.



Lý Kỳ khẽ mỉm cười, gắp một con châu chấu lên. Mấy món ăn này, hắn chỉ biết ăn châu chấu và bò cạp, không phải là món ăn quá kinh khủng, mà những món ăn này đã bị dính nước miếng của Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa, mà hai món này lại phải ăn từng con từng con, nước miếng cũng ít hơn. Đối với Lý Kỳ mà nói, hai người bọn họ mới buồn nôn nhất. Hai ngón tay khẽ dùng sức, rắc một tiếng, cái đầu con châu chấu bay ra ngoài, sau đó mới ăn. Vừa mới ăn vào miệng, chỉ cảm thấy mùi hương lạ lùng ngập cả miệng, trong mắt không khỏi sáng bừng, nói:



- Béo mà không ngấy, vừa xốp vừa thơm vừa giòn, nắm vững độ lửa, chắt chất dịch gần như hoàn hảo. Ngon! Ngon! Ngon!Rất khó nghe được Lý Kỳ liên tục nói ngon. Thật ra món châu chấu chiên giòn này lúc trước khi hắn đi du lịch Thái Lan cũng từng nếm qua. Nghe nói gian hàng nhỏ kia là ngon nhất, nhưng cũng không sánh bằng món châu chấu chiên giòn này. Suy cho cùng, vẫn là vị đầu bếp này hiểu rõ mùi vị của châu chấu, cho nên hắn mới cảm thán như vậy.



Cao Nha Nội nghe thấy mà choáng váng, nội dung vở kịch không phải như vậy mà, ngươi nên nói đau bụng mới đúng chứ!



Lý Kỳ lại nói với Mã Kiều:



- Mã Kiều, ngươi muốn thử không.



Mã Kiều miệt thị nói:



- Này có là gì chứ.Y nói xong thì vươn tay ra. Từ nhỏ y đã lớn lên trong núi, những món này đối với y mà nói gống như cơm vậy, nhưng vào lúc này, từ cầu thang lại truyền đến một tràn tiếng bước chân mạnh mẽ hữu lực.



Hồng Thiên Cửu vui vẻ nói:



- Món ăn đến.



Chu Hoa lại cau mày nói:



- Lần này sao lại mau như vậy?



Y vừa mới dứt lời, chỉ thấy người đàn ông râu quai nón đứng trước cửa lúc nãy đi đến, hai tay trống trơn, gã đi đến trước mặt Lý Kỳ nói:



- Xin hỏi các hạ là Kim Đao Trù Vương?Giọng nói gã vô cùng khàn, hơn nữa cực kỳ đặc biệt, có thể nói là độc nhất vô nhị, người bình thường nghe qua một lần thì không thể nào quên được.



Lý Kỳ thoáng sửng sốt, gật đầu nói:



- Đúng vậy.



Người đàn ông râu quai nón nói với Hồng Thiên Cửu:



- Hồng công tử, nếu ngài ngồi cùng bàn với Kim Đao Trù Vương, vậy thật xin lỗi, món ăn mà ngài vừa gọi e rằng không thể mang lên được.



Hồng Thiên Cửu nói:



- Vì sao lại vậy?



Người đàn ông râu quai nón giọng điệu thong thả nói:- Bởi vì chủ nhân nhà ta đã dặn, quán này không tiếp hai loại người, một là người có bệnh, hai là Kim Đao Trù Vương.