Bắc Tống Phong Lưu

Chương 973 : Đại hội thi đấu cả nước khiến người ta mong chờ (2)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Nhưng, Thần điêu càng thành công, trong lòng Lý Kỳ càng lo lắng.



Ba người Thái Kinh uống trà sáng xong, xem hết chuyện xưa, liền rời khỏi đó. Họ vừa rời khỏi đó, Cao Nha Nội đã tiến vào.



- Nha nội, đám người Thái úy vừa mới đi rồi!



Lý Kỳ bước lên nói.



Cao Nha Nội quẹt mỏ nói:



- Chuyện này còn để ngươi nói nữa. Ta chính là chợ họ đi rồi mới tới.



Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:



- Ngươi không phải vừa cãi nhau với cha chứ?



Cao Nha Nội hừ lên một tiếng, nói:



- Lý Kỳ, không giấu gì ngươi, ta bây giờ nghi ngờ ta có phải là con ruột của phụ thân ta hay không nữa.



Mẹ kiếp! Nghiêm trọng vậy sao? Lý Kỳ liền hỏi:



- Lời này là thế nào?



Cao Nha Nội nói:



- Còn không phải đều là vì chuyện tranh tài cả nước sao.



Lý Kỳ a lên một tiếng, nói:



- Thái úy phủ các ngươi không có tư cách tham gia. Chẳng liên quan gì tới nửa văn tiền của các ngươi.



Mắt Cao Nha Nội rưng rưng, ngửa mặt lên trời thở dài nói:



- Nhớ lúc đầu bổn Nha Nội bỏ danh lấy nghĩa, không sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi đó của người dạy. Về phân Thái úy phủ ta thất bại ….



- Chờ chút, nha đầu ngươi nha đầu ngươi chớ nói lăng linh tinh, cái gì gọi là thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi? Đó đều là Mã Kiều dạy, không liên quan gì tới ta.



Lý Kỳ liền ngăn y lại.



Cao Nha Nội khoát tay nói:



- Những điều này đừng nói tới nữa, ta chính là muốn cho cha ta để ta vào Tề Vân xã. Như vậy ta có thể tham gia vào cuộc thi của cả nước. Về phần cầu thủ có giá trị nhất của cuộc thi cả nước đó, ngoài ta ra, ai dám làm chứ? Song, cha ta kiên quyết không nhường, thật đúng là tức chết ta mất.
- Nha Nội không phải đã quên hôm nay là ngày đầu tiên Thần Điêu lên báo chứ? Ta vừa mới giúp Nha Nội đi mua một tờ tuần san Đại Tống thời đại. 



Chậc chậc! Có thể ở bên cạnh Cao Nha Nội, quả nhiền đều là nhân tài, đều có thể nhớ việc mà làm! Lý Kỳ thầm khâm phục.



Cao Nha Nội ây da một tiếng, nói:



- Suýt chút nữa đã quên rồi, mau mau đọc đi.



Y nói xong liền kéo một chiếc ghế dài, ngồi ở giữa đại sảnh, vừa ung dung vừa khí phách.



- Vâng.



- Đọc?



Lý Kỳ kinh ngạc nói:



- Lẽ nào ngươi không tự đọc được?



- Xem nhiều tốn sức.



Trời! Có cuốn tiểu thuyết, công nghệ cao nha! Lý Kỳ không thể không lấy ngón tay cái giơ lên chỉ vào hai tên này, quá là biết hưởng thụ cuộc sống.



Tên Lục Thiên đó hầu như đã được huấn luyện rồi, chậm rãi đọc! Lý Kỳ cũng có hứng thú ngồi nghe một lát, bỗng thấy Cao Nha Nội ngẩng đầu lên, vuốt tóc mai, lẩm bẩm:



- Đạo cô? Phụ nữ tầm thường sao lại đi xuất gia? Nhất định là bị tổn thương trong chuyện tình cảm rồi, hoặc chính là quả phụ. Trước đây sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Ây da, Lý Kỳ, Đạo cô họ Lý này có xinh đẹp không?



Lý Kỳ a lên một tiếng, liền phản ứng lại, thầm chửi, thằng nhãi này không phải đang nhằm vào Đạo cô chứ? Vậy thì ta đây thật đúng là nghiệp chướng nặng nề rồi! Liền nói:



- Đẹp thì đẹp, chính là khá ác độc, ra tay là lấy mạng người ta.



Cao Nha Nội hừ lên một tiếng nói:



- Lại còn tà ác có bằng Quái thập nương ác độc đó không?



Y vừa dứt lời, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng cười lạnh:



- Các ngươi đã biết, vì sao còn muốn gây chuyện với ta?



Cao Nha Nội vừa nghe xong lời này, sợ tới mức run cả người lên, bỗng nhảy dựng lên, hoảng sợ nói:



- Ây da, nữ ma đầu tới báo thù rồi, Tiểu Thiên mau chặn lại cho ta, cẩn thận Băng phách ngân châm của cô ta đấy.