Bắc Tống Phong Lưu

Chương 974 : Khóc người sống

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Nữ ma đầu? Băng phách ngân châm? Hai tên này quá là nhập vai rồi.



Lý Kỳ bị kẻ dở hơi này làm có dở khóc dở cười.



Nhưng, những khách quan đó thấy Cao Nha Nội bị kích động như vậy, không khỏi cảm thấy mình liệu có hoa mắt hay không? Đường đường Tứ tiểu công tử kinh thành, người khác đều sợ như sợ cọp, trên đời lại còn có người có thể khiến cho y sợ như vậy, há chẳng phải là Lý Mạc Sầu tới rồi sao.



Bất giác, ánh mắt đều nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy bên ngoài có một người phụ nữ và hai người đàn ông đang đứng.



- Là một người phụ nữ.



Không biết tiếng kinh sợ của ai.



- Lẽ nào Nha Nội lại gieo họa ….



- Chắc chắn là như vậy, Ngốc kê tán kia thật khác thường.



- Người phụ nữ này cũng thật là ngốc nghếch, dám tới gây sự với Cao Nha Nội.



- Loại phụ nữ này cũng không phải là không có, nhưng kỳ lạ là vì sao Cao Nha Nội lại sợ như vậy?



- Đúng vậy, đúng vậy! Từ trước đến giờ ta chưa từng thấy Cao Nha Nội sợ ai như vậy.



…….



Nhất thời mọi người đều xì xào. Nhưng nguyên nhân mà họ đoán đều tương tự nhau. Đó chính là Cao Nha Nội và người phụ nữ này nhất định là có chuyện. Dù sao, Cao Nha Nội là ngươi có tiếng tăm bên ngoài.



Xem ra người phụ nữ này thực sự là khắc tinh của Cao Nha Nội. Cũng tốt, tránh cho tên tiểu tử này bớt ngạo mạn không thể chịu nổi, không coi ai ra gì. Biết sợ hãi không phải là một chuyện tốt ư! Lý Kỳ ngửa mặt lên bật cười ha hả, chắp tay nói:



- Ôi, Quái thập nương đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này rồi!



Người tới chính là Lưu Vân Hi.



Cao Nha Nội lén lộ ra nửa cái đầu, nghiến chặt răng lại nói:



- Sinh trùng mới đúng.



Y trời sinh đa tình, cuộc đời này là lần đầu tiên hận một người phụ nữ.



Lưu Vân Hi tức giận nhìn Lý Kỳ, nói:



- Ngươi đường đường là Kim Đao Trù Vương, muốn đuổi một người phụ nữ như ta đi, quá dễ dàng rồi, trực tiếp sai người tới nói một tiếng là được, ta sẽ tự tay đốt cửa hàng của mình đi. Vì sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ này, thật là quá đáng khinh.



Lý Kỳ sửng sốt, nói:



- Lời này của ngươi là có ý gì? Khi nào ta nói muốn đuổi ngươi đi?



Lưu Vân Hi nói:



- Ngươi không nói, nhưng ngươi lại muốn chỉnh cho ta chết. Thiệt thòi cho ta ngày từ khi bắt đầu, còn cho rằng ngươi đang giúp ta, ai ngờ … ngươi lại làm như vậy. Quả là quá độc ác.



Lý Kỳ càng nghe càng buồn bực, nói:



- Cái gì mà chỉnh cho ngươi chết? Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì thế?




- Nhưng lão ta lại là kẻ thù của ta.



Lưu Vân Hi nói:



- Sư phụ ta hại người vô số, cũng là chuyện bình thường.



Tửu Quỷ gật đầu nói:



- Không hổ là đồ đệ tốt của Quái Cửu Lang. Lời này nói rất thâm và rất thần.



- Ngươi nói linh tinh xong chưa?



- Nói xong rồi.



Đám người Lý Kỳ cảm thấy tò mò với lời này của Tửu Quỷ. Nhưng Lưu Vân Hi lại không hề tò mò chút nào, nhấc chân lên bước đi. Cao Nha Nội nhớ lại lời vừa rồi Tửu Quỷ nói, trong lòng chợt rùng mình, liền bước lên trước nói:



- Lý Kỳ, mau gọi người giết chết người phụ nữ độc ác này đi, nếu không cô ta chắc chắn sẽ báo thù ta.



Lý Kỳ cau mày, liền giơ tay lên nói:



- Xin dừng bước.



Lưu Vân Hi quay đầu lại, bình thản nói:



- Nếu ngươi muốn giết chết ta, bây giờ là thời cơ tốt nhất đấy. Nếu không chờ ta quay về, dù ngươi có phái lão già khọm này đến, hay tên họ Mã đó bên cạnh ngươi tới, e là cũng khó mà đạt được mục đích.



Tửu Quỷ gật đầu nói:



- Ta không hề nghi ngờ gì chuyện này. Nhưng, ta không thể đi được.



Người phụ nữ này thực là ngốc nghếch, không ngờ lại chính mình nói ra. Trong lòng Cao Nha Nội thầm vui, liền thôi thúc nói:



- Lý Kỳ, ngươi còn không mau ra tay.



- Phu quân, phu quân, sao người có thể ném ta lại một mình bỏ đi? Chàng bảo ta làm sao mà sống tiếp đây … hu hu hu ….



Đúng lúc này, đối diện bỗng truyền tới tiếng khóc của một người phụ nữ.



Mọi người đồng thời đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bên phải có bốn năm người bước nhanh tới. Thi thể một thợ săn trong đó được đẩy trên chiếc xe gỗ, phía trên có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, không hề động đậy, hình như là đã chết rồi. Phía trên còn có một người phụ nữ đi theo, khóc sướt mướt.



Người dân qua lại đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía đó.



Hồng Thiên Cửu ây da một tiếng nói:



- Đó không phải là tên thợ săn họ La ở phía trên miếu áo sao?



Nói xong y liền bước lên phía trước, hỏi:



- La gia nương tử, chồng bà là thế nào đây?



Y trời sinh bản tính thú vị, kết giao bằng hữu không hỏi tới xuất thân, đủ mọi hạng người đều quen biết y. Trước đây cũng thường cùng đám thợ săn họ La này lên núi đi săn.