Bắc Tống Phong Lưu

Chương 976 : Phương pháp châm cứu (2)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Ngô Tiểu Lục nghe xong mà sửng sốt, cảm thấy quá thần kỳ. Hóa ra cá còn có thể làm như vậy, liền nói:



- Vậy Lý ca người … người làm thế nào?



Lý Kỳ nói:



- Ngươi đã xem ta làm chưa?



Ngô Tiểu Lục lắc đầu.



- Vậy không phải rồi sao.



Lý Kỳ nghẹo đầu sang một bên, cười nói, Kim Đao Trù Vương cũng không phải là vạn năng. Muốn học phương pháp nấu này, trước tiên ngươi phải tinh thông đông y, nếu không ngay cả cây kim ngươi cũng cầm không vững thì sao có thể châm cứu được. Ngoài ra, phương pháp này ở hậu thế đều là bí pháp, cũng không phải là dễ dàng học được. Huống hồ, dựa vào tài nghệ nấu nướng của Lý Kỳ, học được phương pháp này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Dù không học, dù là ở hậu thế, hay ở thời hiện tại, có thể thắng được hắn cũng chỉ có mấy người.



Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:



- Nếu ngươi biết rõ như vậy, vì sao không thể?



Lý Kỳ tức giận nói:



- Ta ngay cả huyệt đạo cũng đều không biết, lẽ nào đâm loạn được sao?



Lưu Vân Hi dụ dỗ nói:



- Vậy ngươi có muốn học không? Không chỉ là cá, ngay cả tôm, lợn, dê ta cũng đều dùng phương pháp này.



Bá đạo! Ngươi là thần y, ta không phải. Ta phải học bao nhiêu năm chứ. Lý Kỳ mỉm cười, chỉ nói:



- Cô làm trước đi rồi nói chuyện.



Lưu Vân Hi cho rằng hắn không tin mình, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức làm. Trước tiên cô cho cá vào trong chậu, chờ cho cá bình tĩnh lại, cô mới lấy hai cây kim ra châm vào. Mỗi tay một cây, hai mắt nhìn chằm chằm vào con cá chép trong chậu.



Ngô Tiểu Lục và mấy tên đầu bếp đứng vây quanh bên trên, đều nhìn không dám chớp mắt, sợ sẽ bị bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.



Bỗng nhiên, đám người Ngô Tiểu Lục chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức nghe thấy Lưu Vân Hi nói:



- Hay lắm.



Mấy người định thần lại nhìn, chỉ thấy trên thân có chép đã cắm hai cây kim sáng loáng. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là con cá đó vừa rồi còn bơi lội khắp nơi, bây giờ không hề nhúc nhích nữa, giống như đã chết rồi.



Quả nhiên là cao thủ! Thật lợi hại. Lý Kỳ gật đầu tán thưởng. 
Lưu Vân Hi kinh ngạc nói: 



- Điều này có gì mà không muốn?



Lý Kỳ sửng sốt:



- Đầu năm nay không phải lưu hành cái gì không truyền ra ngoài sao?



Lưu Vân Hi nói:



- Đó là người khác, ta là ta. Tài nghệ nấu bếp này ta giữ lại cũng vô dụng. Nếu có người bằng lòng học, ta vui còn không kịp nữa là.



Lý Kỳ đảo mắt, nói:



- Vậy về phương diện y thuật thì sao?



Lưu Vân Hi sửng sốt, lắc đầu nói:



- Điều này không được, tài nghệ nấu bếp thì là của ta. Y thuật là của sư phụ ta. Điều này không thể truyền ra ngoài được.



Mẹ kiếp! Biết ngay là như vậy mà. Trong mắt Lý Kỳ hiện rõ vẻ thất vọng, lại nói:



- Đúng rồi, cô có thể dùng sâu bọ để làm món ăn, vậy cô biết nuôi sâu chứ?



Lưu Vân Hi gật đầu nói:



- Điều này là đương nhiên rồi.



Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:



- Vậy là tốt rồi, nếu muốn phổ cập món ăn này, vậy thì trước tiên phải dạy người ta làm thế nào để nuôi dưỡng và bắt giữ. Nhưng, trước tiên ta nói rõ một điều, về bò cạp, rắn độc, con rết tạm thời đặt sang một bên. Từng bước từng bước, hơn nữa chuyện liên quan tới mạng người, phải hết sức cẩn thận.



Lưu Vân Hi nhíu mày nói:



- Ta làm tuyệt đối sẽ không hại người ta.



- Đó là cô mà thôi. Cô có chắc mỗi người trên đời này đều dùng đồ vật nấu ăn đều không xảy ra chuyện gì không?



- Chuyện này ….