Bắc Tống Phong Lưu

Chương 982 : Năm trăm văn tiền làm khó Kim Đao Trù Vương (3)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Tống Huy Tông vừa dứt lời. Lý Kỳ liền ho một trận.



Tống Huy Tông nhướn mày, không vui nói:



- Ngươi đây là có ý gì?



Mẹ nó. Lão tử gần đây bận đến nỗi hận không thể đem chính mình chém thành Anh em Hồ Lô, lấy đâu ra thời gian rỗi đi quản đại hội thi đấu đá cầu kia nha. Ngươi muốn niềm vui bất ngờ, hỏi Cầu ca mà đòi đi nha, làm chi cứ nhớ kỹ đến ta, thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Trong lòng Lý Kỳ có một loại kích động muốn chửi tục ngay lập tức, bởi vì hắn căn bản là cũng không có làm gì.



Cao Cầu cười thầm, sau đó mới đứng ra nói:



- Hoàng thượng, đại hội thi đấu đá cầu lần này toàn bộ sẽ chọn dùng Thiên hạvô song mới nhất của Túy Tiên Cư, theo lời Lý Kỳ nói, uống loại Thiên hạ vô song này trong khi xem đá trận đá cầu, cảm giác kia sẽ vô cùng sảng khoái, đến lúc đó kính xin Hoàng thượng đánh giá một phần.



Đung nga, ta thế nào lại quên mất chứ nhỉ. Lý Kỳ nghe vậy vui vẻ, vội vàng nói:



- Hoàng thượng, vi thần dám cam đoan, uống Thiên hạ vô song mới nhất, xem đại hội thi đấu đá cầu, đây chỉ có thể dùng để hình dung một chữ, thích!



Tống Huy Tông ha ha nói:



- Được. Trẫm tạm thời ghi nhớ những lời này của ngươi.



- Ôi.



Triệu Hoàn bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.Mọi người đều sửng sốt. Tống Huy Tông hỏi vội:



- Hoàn nhi, vì sao con lại hô lên vậy?



Triệu Hoàn nói:



- Phụ hoàng, con nghĩ tới chúng ta dường như quên một sự kiện.



- Chuyện gì?



Triệu Hoàn lo lắng liếc mắt nhìn Lý Kỳ, mới nói:



- Chính là đem Hốt bố đề cử cho Lý Sát Nhĩ. 
- Phải. Khoản tiền này đối với Đại Tống ta mà nói, không tính là cái gì, nhưng kiến tha lâu cũng đầy tổ, nếu hàng năm có thể đem những quà đáp lễ này giảm bớt một nửa, cái như vậy số lượng có thể không nhỏ, hiện giờ ngân khố quốc gia khẩn cấp như thế, Diêm thiết sử đều khóc muốn mượn trươc rôi, cho nên ta nghĩ đến có thể tỉnh lược chút nào hay chút ấy, tận lực giảm bớt gánh nặng trên người Tam ti. 



Lý Bang Ngạn giơ tay lên nói:



- Ai, Đại Tống ta là đại quốc Trung Nguyên. Lễ này cũng không thể ít, nếu không, sẽ để người chê cười đấy.Chê cười con em ngươi. Ngươi nha cái này kêu là phùng má giả làm người mập. Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:



- Tả tướng nói có lý, tuy nhiên, hiện giờ tình huống như thế, ta tình nguyện để người khác chê cười, cũng không nguyện nghèo người một nhà. Hơn nữa, khách nước ngoài đến Đại Tống ta, trên cơ bản đều cũng có điều muốn cầu chúng ta, cầu người không tiến lễ, ngược lại được cầu lại phải tặng lễ, đây có phải cũng quá thua lỗ rồi hay không.



Tưởng Đạo Ngôn đột nhiên đứng ra nói:



- Kinh tế sử nói không sai, hiện giờ ngân khố quốc gia căng thẳng, Hoàng thượng hẳn là làm gương tốt, cần kiệm tiết kiệm, giảm bớt bộ phận chi trong triều đình, không chỉ là đáp lễ, yến hội này, cũng có thể miên thì miên, mặc dù muốn làm, cũng không thể phô trương lãng phí, hơn nữa, còn hẳn là phối hợp tân pháp, chống lại hủ bại, đề cao liêm khiết, dùng việc này để giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốcgia.



Tống Huy Tông có chút khó chịu, đây chính là nguyên nhân vì sao ông ta chán ghét ngôn quan, nhưng ông ta lại yêu nhất là xa xỉ, ngươi muốn ông ta cần kiệm tiết kiệm, đây không phải là đã muốn mệnh ông ta à.



Hoàng Tín Nhân nghe cũng có chút đạo lý, tuy rằng y biết tính cách của Tống Huy Tông, nhưng vấn đề là hiện giờ Tam ti đích thật là rất nghèo, tình hình kinh tế của y khẩn cấp vô cùng, nếu có thể giảm bớt chi nội bộ, vậy áp lực của y sẽ thoải mái rất nhiều, khẩn trương nói:



- Tưởng Ngự Sử nói rất đúng, vi thần cũng nghĩ đến phải giảm bớt hết thảy các khoản chi.



Có hai vị bọn họ đi đầu, rất nhiều người đều đứng dậy yêu cầu Tống Huy Tôngchống lại hủ bại, đề cao liêm khiết, vì dân chúng thiên hạ làm ra một tấm gương, kỳ thật tiết kiệm cũng là một loại truyền thống mỹ đức của Tống triều, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không nên sinh ra một Tống Huy Tông nghệ thuật gia lớn này.



Nhưng, đám người Thái Kinh lại âm thầm nhíu mày, tính cách của bọn họ đều không chút nào kém với Tống Huy Tông, cá mè một lứa, thậm chí có thể nói, Tống Huy Tông tiêu xài như thế, chính là cho bọn họ bồi dưỡng ra đấy.



Cừ thật, quả nhiên không làm ta thất vọng, sau này tìm ngươi làm người phát ngôn cho ta rồi. Lý Kỳ còn lâu mới để cho Thái Kinh bọn họ cơ hội viện trợ Tống Huy Tông, lập tức đầy vẻ chính nghĩa nói:



- Vớ vẩn! Vớ vẩn! Vớ vẩn!



Tống Huy Tông nghe vậy đang cực kỳ buồn bực, chợt nghe Lý Kỳ hô liền batiếng “Vớ vẩn” ! Trong lòng không khỏi vui vẻ, vội hỏi:



- Lý Kỳ, ngươi nói cái gì vớ vẩn?



Lý Kỳ ngẩng đầu nói:



- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần nghĩ đến Tưởng Ngự Sử bọn họ nói thật sự là quá hoang đường, không nói đến Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, chỉ bằng Hoàng thượng vì thiên hạ dân chúng, suốt ngày suốt đêm trăm công nghìn việc, làm lụng vất vả quá độ, ngẫu nhiên hưởng thụ một chút, thư giãn một tí, có gì không thể? Chúng ta những thần tử phải làm đó là thông cảm cho Hoàng thượng mới đúng. Hoàng thượng, vi thần ăn nói vụng về vô cùng, không biết mới vừa rồi có nói sai không?