Bắc Tống Phong Lưu

Chương 985 : Đại hội thi đấu cả nước (3)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Vốn dĩ các đội chơi không có cờ đội, cho đến sau khi bọn họ tới kinh, Cao Cầu mới bảo họ mỗi đội có thể làm một biểu tượng, còn giới thiệu một số người sở trường trong chuyện này đến giúp bọn họ. Thật ra những người này cũng đều là Lý Kỳ huấn luyện ra, phải biết rằng trừ hắn ra, không người nào có thể hiểu thế nào là logo, mỗi khi có một đội bóng bị loại, sẽ có một lá cờ bị hạ xuống, như vậy có thể để người xem có ấn tượng trực quan nhất.



Chủ nhà Tề Vân xã cuối cùng cũng ra sân, mà Thái Nguyên phủ vì được chọn ra sân trước tiên, hay gọi là nể mặt Chiết Gia Quân, Chiết Gia Quân có địa vị rất quan trọng ở Đại Tống, mà Cao Cầu lại đứng đầu tam nha, vậy nên đội ra sân đầu tiên rõ ràng là rơi vào đầu họ.



Thành viên của Sa Nguyệt xã vừa ra sân lập tức đã khiến cả sân xôn xao, đồngphục màu trắng, nước da ngăm đen, mỗi người tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người cân đối, cường tráng, nhìn đi nhìn lại, giống như là sinh đôi, sắp hàng chỉnh tề, giống hệt quân nhân.



Không thể không nói, dân chúng Đông Kinh vẫn nhiệt tình, vỗ tay vang dội chào đón bọn họ, đặc biệt là những người hôm nay đặt cược họ thắng, gào thét lên như người bị bệnh tâm thần.



Những đứa trẻ này đều chưa từng trải việc đời, đối mặt với tiếng vỗ tay như ầm ầm như sóng thần, sắc mặt đứa nào cũng có vẻ vừa hưng phấn, lại vừa ngại ngùng, con ngươi đơn thuần không ngừng lay động, thật đáng yêu.



Trống trận lại đánh một lần nữa.Lại một đội khác chạy vào.



Khán giả cùng lúc vỗ tay cực kì nhiệt liệt



- Ôi, nếu ta cũng có tư cách này, thật tốt biết bao. Hồng Thiên Cửu nhoài người khỏi rào chắn, cực kì buồn bực nói.



Cao Nha Nội không nhịn được nói:



- Tiểu Cửu, ngươi đừng nói nữa được không, ca ca cũng đứt từng khúc ruột khúc gan rồi.



Hồng Thiên Cửu tức giận thầm nói:



- Cứ đứt đi đã.Cao Nha Nội dường như không nghe thấy, còn vỗ ngực một cái cam đoan nói:



- Ngươi cứ yên tâm, sang năm nhất định ta sẽ dẫn ngươi tham gia đại hội thi đấu toàn quốc này, Còn có Tam Lang, ngươi cũng phải luyện tập nhiều một chút, nhìn người ngươi đầy thịt, béo đến nỗi chạy không nổi rồi.



Chu Hoa nghe xong, không đồng ý lắm, nói:



- Nha nội, thịt của ta là để đối phó với Trâu Tiểu Bàn đấy



Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:


- Nói rất hay.Tống Huy Tông lập tức đáp lại nói:



- Hay cho câu duy trì khát vọng thi đấu, trẫm cực kì coi trọng Sa Nguyệt xã này.



Lý Bang Ngạn thấy Lý Kỳ tham chiến, cũng lo lắng mình sẽ khiến nhiều người tức giận, bĩu môi nói:



- Hiện tại nói gì cũng vô dụng, chúng ta cứ căng mắt mà chờ đi.



Ước chừng một nén nhang sau, cầu thủ của Sa Nguyệt xã và Hải Minh xã đã đứng trên sân cỏ, đại chiến hết sức căng thẳng.



Đối với trận hình truyền thống mà nói, trận hình của Sa Nguyệt xã khá bảo thủ, hai cầu thủ ở trước sân đã lui vào nửa sân, tạo thành Thiết Dũng trận.Do là trận chiến khai mạc, cho nên Cao Cầu vẫn mời Lưu Hạo Chính đảm nhiệm trọng tài, nhắc đến cũng thú vị, trước kia Lưu Hạo Chính đến đây, là do nể mặt Cao Cầu, nhưng hiện tại ông đã xem cái này như nghề phụ, thứ nhất, ông trót yêu thích đá bóng; thứ hai, ông cũng thích cuộc thi bóng đá, cho dù là lúc nghỉ ngơi bình thường, ông cũng thường xuyên chạy tới đây xem; thứ ba, thù lao Cao Cầu cho ông cũng không ít, quá đủ để bổ sung chi phí trong nhà, hiện nay ông không muốn tới cũng không được, bởi vì bà nhà nhất định sẽ nổi bão.



Theo tiếng còi của Lưu Hạo Chính, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.



Mở màn chính là Hải Minh xã, nhưng trận đấu này vừa mới bắt đầu, đối phương lập tức có hai người chạy lên kẹp, người nọ hiển nhiên không nghĩ tới, vẻ mặt bối rối, vội vàng truyền bóng cho một người ở chỗ trống, nhưng bóng vừa mới xuống chân, hai người đối phương đã chạy lên kẹp, ra sức tranh quả bóng.Mặc kệ đối phương truyền tới chân người nào, người nọ đối mặt với hai cầu thủ Sa Nguyệt xã, điều này làm cho cầu thủ ở Hải Minh xã cảm thấy mình giống như so với mình số lượng gấp đôi.



Có câu là người trong cuộc thường mê muội, những người trên khán đài có thể thấy rõ, cầu thủ Sa Nguyệt xã thay đổi tốc độ liên tục làm bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, hơn nữa nhìn thì có vẻ nhanh, nhưng phòng thủ lại đâu vào đấy, tuyệt đối là trải qua rất nhiều huấn luyện, mới có thể đạt tới cảnh giới như thế. Vừa đến đã phải đối mặt với đối đầu cường độ cao, Cát Minh xã hiển nhiên chưa chuẩn bị sẵn sàng, rất nhanh, đội bóng đã bọ đối phương cắt đứt đường chạy.



- Y muốn làm gì?Một tiếng hét kinh hãi của Tống Huy Tông vang lên.



Một cảnh tượng làm người ta kinh ngạc xuất hiện.



Chỉ thấy một cầu thủ của Sa Nguyệt xã đứng giữa sân, một người dừng gấp lại, mũi chân chúi xuống, nhấc chân lên là một cú sút mạnh mẽ, quả bóng da giống như tên lửa xuyên lục địa, vọt thẳng vào Long Môn.



- Cài này --- cũng quá xa nhỉ?



Mọi người trong sân bỗng nhiên đứng dậy.