Bắc Tống Phong Lưu

Chương 986 : Đại hội thi đấu toàn quốc (cuối)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Không thể tin nổi!



Thật không thể tin nổi!



Không ai ngờ được bóng sút đầu tiên lại nhanh như vậy, hơn nữa còn là ở bên đã mở màn trận bóng.



Mấu chốt nhất chính là, khoảng cách xa như vậy, còn chưa qua đến nửa sân, ngươi muốn quả bóng da chui vào tầm mắt, còn khó hơn cả lên trời! Ngay cả huynh đệ Trương thị cũng không nắm chắc được.



Hoặc là thằng nhãi này làm bừa, hoặc y thật sự chính là thiên tài bóng đá!Nhưng nhìn từ cú sút quyết đoán, hẳn y đã sớm trù tính tốt, không giống như đá bừa, nhưng y cũng thật sự là có năng lực sút gôn ở cự ly cực kì xa, người khác muốn đá cũng không đá được!



Có vào hay không thì không biết, nhưng lực ở chân quả rất đáng khen.



Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một hình bóng chạy qua, có thể thấy được tốc độ cực kì nhanh, sức lực nhanh chóng mãnh liệt.



Còn chưa chờ bọn họ phản ứng lại, đã nghe thấy “ầm” một tiếng lớn.



Quả nhiên sút không vào.



Bóng da đập mạnh vào ván gỗ, rồi bắn mạnh ra ngoài, mọi người bất giác thởnhẹ ra một hơi, trong lòng nhất thời tiếc nuối, kinh ngạc, sửng sốt.



Lý Bang Ngạn bỗng nhiên chỉ vào giữa sân, cả kinh kêu lên:



- Chẳng lẽ mục đích của y là chuyền bóng.



Đám người Tống Huy Tông mở to mắt ra xem, chỉ thấy một bóng người cực nhanh lao về phía quả bóng đang bắn ra, tốc độ của người này rất nhanh, làm người phía sau không theo kịp.



- Nhanh lên ngăn y lại.



Trong sân Hải Minh xã mắt thấy đuổi không kịp, vội vàng la lớn



Người này đội nhiên xuất hiện, khiến hai cầu thủ của Hải Minh xã phía trước sânhơi bối rối, vội vàng chạy lên yểm trợ.



Ba người cùng lúc nhảy lên.



- Quá xa.



Tống Huy Tống nhìn vào trong sân, thì thào lẩm bẩm.



Bởi vì lực chân vừa rồi của bên kia quá mạnh, cho nên khoảng cách của bóng da khá xa, cũng khá cao, muốn đánh đầu vào lưới, điều này làm cho người ta cảm thấy thật sự rất khó.



Nhưng có câu nói rất đúng, kẻ tài gan cũng lớn.Nhưng lại có những người khăng khăng không tin điều này.



Ba người ở trong sân mặc dù nhảy lên cùng lúc, nhưng cầu thù trước sân của Sa Nguyệt xã nhanh chóng có lực đàn hồi, rõ ràng mạnh bên đối phương, trên không trung có thể đạt tới độ cao tuyệt đối, chỉ thấy cơ thể của y cong ngược lại thành hình cái cung, mạnh mẽ dùng đầu đá sút bóng da đang lao nhanh tới, cơ thể chỉ trong nháy mắt lại tạo thành hình cung ngược lại với lúc trước.



Ầm!



Hai cầu thủ phía sau sân của Hải Minh xã chỉ cảm thấy một trận gió mạnh đánh úp đỉnh đầu, chỉ thấy quả bóng da bay qua đầu bọn họ, biến thành một mũi tên lạc bay về gôn của đối phương- Con chim ngu ngốc này! Sao lại chọn dùng đầu sút bóng chứ?



Trên khán đài, Cao Nha Nội không nhịn nổi tức giận mắng, thật sự Hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã gấp.




Tới hiệp đấu sau, Sa Nguyệt xã bên kia thể lực không đáng lo, mỗi người đều như long tinh hổ mãnh, nhưng cầu thủ Hải Minh xã bên này cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bị tấn công mà không hề có sức chống đỡ.



Cách biệt tỉ số càng ngày càng lớn, trận đấu cũng mất đi hồi hộp.Nhưng dù vậy, bên kia Sa Nguyệt xã vẫn sút từng quả giống quả thứ nhất, không sơ suất chút nào, cả sân xem bọn họ biểu diễn, đối phương chẳng qua là mấy cây cọc gỗ mà thôi.



Nhưng nếu dùng một từ để hình dung trận đấu này, đó là “tàn nhẫn“.



Đá đến phần sau, trong sân yên tĩnh trở lại, rất nhiều người phải dùng tay ôm kín mặt, không đành nhìn bạo lực, cảnh tượng máu me ở dưới kia, dù sao ai cũng có trái tim xót xa.



Không thể nghi ngờ gì đây là cách đá làm người ta tuyệt vọng.



Cao Nha Nội nhìn xem chột dạ, ngoài miệng còn khinh thường nói:



- Người ta cũng đã nhận thua, bọn họ sao còn đuổi cùng giết tận như vậy, thậtsự không có nghĩa khí.



Đám người Chu Hoa đều gật đầu, trong lòng không ngừng nói, quả thật là quá tàn nhẫn.



Nhưng câu nói ngay sau đó của Cao Nha Nội làm Chu Hoa hết nói nổi:



- Tam lang, năm sau nếu cân nặng ngươi không giống ta, thì không sao đâu.



Chu Hoa nước mắt lưng tròng, sao ngươi không nói thẳng ra không cần ta nữa đi.



Mà huynh đệ Trương thị xem đến ý chí chiến đấu sôi trào, vẻ mặt kinh ngạc Trương Nhất Thủy còn chưa hoàn toàn hết, nói với Trương Nhất Sơn:



- Ca, người này mạnh thật đấy!Trương Nhất Sơn ừ một tiếng, nói:



- Nhưng bọn họ dựa vào thể lực là nhiều, cách đá còn hơi thiếu điêu luyện, đó là ưu thế của chúng ta, đến lúc đó e rằng phải để ngươi đi kèm y.



Nếu bàn về tốc độ, chỉ sợ chỉ có Trương Nhất Thủy mới có thể đuổi kịp Mông Sa.



Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng núi lạnh lùng:



- Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội này.



Huynh đệ Trương thị cùng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám người ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua trước mặt bọn họ, trên vai trái thêu một chữ “Chủng”, đặc biệt làm người khác phải chú ý.Lại ngầm trộm nghe được có người nói:



- Bọn họ chính là Hòa Trung xã của phủ Diên An, ta nghe nói thực lực cũng tương xứng với Sa Nguyệt xã.



Huynh đệ Trương thị không khỏi liếc nhau một cái, đồng thời cau mày. Hòa Trung xã xuất phát từ Chủng Gia Quân, cùng nửa bảng dưới với Tề Vân xã, cũng là đối thủ lớn nhất của Tề Vân xã.



Tiếng còi kết thúc trận đấu cuối cùng cũng vang lên.



18-0.



Trận đấu đầu tiên này cho ra đời hai bản ghi chép.Bản ghi chép thứ nhất đương nhiên là tỉ số cách biệt quá lớn, bản ghi chép thứ hai là một mình Mông Sa đứng đầu ghi mười bàn, đây quả thật là không thể tưởng tượng được.



Cho đến khi tiếng còi vang lên, cầu thủ của Sa Nguyệt xã mới bắt đầu chúc mừng, tập hợp lại thành một đội, khuôn mặt tràn đầy tươi cười vui vẻ, bọn họ cuối cùng cũng từ sao Hỏa trở về Trái đất, từ dã thú biến về con người. Mà Hải Minh xã bên kia ai ai cũng ngồi dưới đất, mồm há to thở phì phò, đối với thể xác mà nói, thì tim bọn họ còn mệt hơn, không nghi ngờ gì đối với họ đây là một cơn ác mộng không thể xóa nhòa.