Bắc Tống Phong Lưu

Chương 991 : Khoảnh khắc hãi hùng

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Dưới ánh sáng trăng lờ mờ, một cặp cẩu nam nữ ôm chặt lấy nhau, hơn nữa lại là một đôi uyên ương đạo giáo nữa, thật là đồi bại quá!



- Dung muội đừng sợ, là ta.



- Dung muội đừng sợ, là ta.



- Ai ôi, Kinh ca, huynh hư lắm, làm muội sợ phát khiếp.



- Ai ôi, Kinh ca, huynh hư lắm, làm muội sợ phát khiếp.



- Sao muội bây giờ mới tới, làm ta nhớ chết đi được.- Sao muội bây giờ mới tới, làm ta nhớ chết đi được.



---



Mã Kiều mắt chữ o mồm chữ a nhìn Lý Kỳ, kinh ngạc hỏi:



- Bộ Soái, ngươi ---ngươi lẽ nào biết thuật tiên tri?



Vừa rồi Lý Kỳ nói câu nào là hai người kia nói theo câu ấy, bất luận là nam hay nữ, câu nào nói cũng không sai một từ.



Lý Kỳ trợn mắt nói:



- Ta đã xem hàng nghìn hàng vạn lần rồi, bảo ta đọc thuộc cũng đọc được.



Hàng nghìn hàng vạn lần. Mã Kiều kinh hãi thất sắc.Lý Kỳ tức giận nói:



- Ngươi chớ có nghĩ lệch lạc, cái mà ta nói với cái mà ngươi nghĩ là hai thứ khác nhau.



Lại nghe thấy vị đạo cô kia oán hận nói:



- Đều trách lão yêu bà kia, nửa đêm còn đi tuần tra, muội phải tốn rất nhiều công sức mới trốn được ra đây đó.



- Thật là đáng ghét, Dung muội, muội cứ yên tâm, sớm muộn gì nhất định sẽ có ngày ta dạy cho lão yêu bà kia một bài học, bây giờ thì---khà khà.



Hai tiếng cười dâm vừa dứt, chỉ thấy tên nam đạo sĩ kia ôm chầm lấy nữ đạo cô ngấu nghiến.- Kinh ca, kinh ca, huynh đừng vội, nghe muội nói đã---



- Có gì đợi lát hãy nói, ta nhịn không nổi nữa rồi.



Vị nữ đạo cô kia chống cự vài cái yếu ớt, rồi cũng chìm đắm vào trong cuộc.



Cặp cẩu nam nữ này cũng thật là, gặp cái là cháy bùng, chỉ trong chốc lát, cả hai đã trần như nhộng. Dưới ánh trăng, cái cơ thể đầy đặn của đạo cô ẩn ẩn hiện hiện, rất là mê người, còn về tên đạo sĩ kia, sớm đã bị mấy vị khán giả không thèm để ý tới. Trong chốc lát, những tiếng rên rỉ bên tai không dứt.



Tiếng phịch phịch phịch dâm đãng tràn ngập cái khoảnh đất trống này.



Âm thanh quen thuộc quá! Lý Kỳ nhìn hai cái cơ thể khêu gợi mãnh liệt đangnằm trên tảng đá lớn, xoa xoa trán, trong lòng dở khóc dở cười. Nhưng cũng bởi chỗ của hắn khá xa, nên nhìn cũng không được rõ.



Chỉ có Mã Kiều là chính trực. Từ khi tên đạo sĩ kia lao vào ngấu nghiến, là đã quay đầu sang chỗ khác, sau đó thậm chí còn bịt cả tai lại. Thật là một chính nhân quân tử không lẫn vào đâu được!


Cái thân hình phì nộn của Chu Hoa trong lúc sợ hãi đã trong nháy mắt trở nên linh hoạt hơn bất cứ lúc nào, tứ chi đều đã được sử dụng, nhanh chóng quay người bỏ chạy. Vị đạo cô kia làm sao có thể buông tha cho bọn chúng, liền cầm kiếm đuổi theo.



Tuy nhiên tình hình của nàng bên này cũng khiến tên đạo sĩ kia có chút phân tâm.



- Ngươi chết đi.



Hồng Thiên Cửu đang bò dưới mặt đất, sao có thể bỏ lỡ thời cơ tốt này, đoạn hai tay thuận thế nắm lấy một vốc đá nhỏ ném qua. Tên đạo sĩ kia vung kiếm đỡ, nhưngvẫn bị ăn vài hòn vào mặt.



Hai thằng Hồng, Cao đều là cao thủ đánh nhau, đồng loạt xông lên.



- Bịch bịch!



Tên đạo sĩ kia chân phải quét ngang, đá bay hai thằng kia.



- Hừ, mấy tên tiểu tử không biết điều, dám phá ngang việc của ông các ngươi.



Vị đạo cô kia vừa đuổi Chu Hoa, miệng vừa hét lên:



- Kinh ca, đừng nhiều lời với bọn chúng, mau diệt khẩu thôi.



- Biết rồi.Tên đạo sĩ cười lạnh một tiếng, rồi cầm kiếm xông lên.



Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu không thể ngờ được rằng ngay giữa chốn rừng núi hoang vu này lại gặp cao thủ lợi hại như vậy, vì thế bọn chúng không hề dẫn theo cận vệ, đương nhiên, mấu chốt vấn đề ở chỗ việc này cũng không tiện mang cận vệ theo, trong lòng vô cùng đau khổ. Tuy nhiên bọn chúng cũng chẳng phải anh hùng hảo hán gì, đánh không lại thì chạy, cái lí này bọn chúng đương nhiên là hiểu rõ. Nghe thấy Cao Nha Nội hét lớn “chạy mau”, mấy thằng vội vã bỏ chạy, đồng thời chia ra mỗi thằng chạy một hướng rất ăn ý.



Chỉ tiếc là thân thủ bọn chúng quá chậm so với đối thủ, chưa chạy được hai bước thì Cao Nha Nội đã cảm thấy có người kéo cổ mình lại, cả cơ thể ngã ra phía sau, đau đớn điên đảo. Hồng Thiên Cửu cũng chẳng may mắn hơn, bị ăn một phát đá vào mông, ngã lăn quay ra đất.Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt nghe thấy từ phía lùm cỏ bên phải xoẹt một tiếng.



- Ai ôi.



Tên đạo sĩ kia còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cánh tay trái một trận đau nhức.



- Người nào?



Tên đạo sĩ giận dữ quát lớn, trong lòng thì thầm kêu khổ, rốt cuộc là ở đây có bao nhiêu người ẩn nấp vậy!



Chỉ nghe thấy một giọng nói rất ngạo nghễ vang lên, “tha được cho người ta thì tha, đâu phải đuổi theo tận diệt vậy chứ“.- Mã Kiều!



Bọn Cao Nha Nội đồng thanh kêu lớn, trong giọng nói tràn đầy tình cảm xúc động, có Mã Kiều ở đây, bọn chúng biết là mình thoát nạn rồi!



Bọn Chu Hoa, Sài Thông gần như đã bị đạo cô kia đuổi kịp, thì trong nháy mắt đã tràn đầy sức lực, chạy hộc tốc thẳng tới chỗ Mã Kiều.



Mã Kiều với khí phách một cao thủ, chậm rãi tiến tới chỗ tên đạo sĩ kia, cảnh cáo nói:



- Ta khuyên ngươi chớ có động thủ là hơn, cẩn thận ta đánh cho mù mắt bây giờ.