Bắc Tống Phong Lưu

Chương 992 : Tìm hoài chẳng thấy (2)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Nói xong hắn không thèm để ý tới nữ đạo cô kia nữa, mà quay sang nhìn cái tên đạo sĩ vẫn đang nằm thẳng cẳng không động đậy, nói:



- Oái, người anh em này, ngươi tính giả chết đến bao giờ vậy, ta không đủ kiên nhẫn đợi đâu, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là biến giả thành thật.



- Khụ khụ khụ!



Tên đạo sĩ kia buồn rầu nói:



- Vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra.



Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:



- Ngươi nghĩ ta lần đầu tiên nhập chốn giang hồ chắc. Vị huynh đệ này của taluôn chừng mực, không sai sót bao giờ, nếu như cậu ta muốn giết ngươi, thì vừa rồi đã không xin tha hộ ngươi đâu.



Mã Kiều ngạo nghễ nói:



- Cũng được một câu nói thật.



Cái thằng tự kỉ kia! Lý Kỳ liếc xéo Mã Kiều một cái, rồi lại nói:



- Đành rằng chưa chết, thì hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đi, đừng có giở trò với ta, ta cho phụ nữ 2 cơ hội, không có nghĩa là ta cũng cho đàn ông từng ấy cơ hội đâu.



Cao Nha Nội cười nói:



- Lý Đại Khả, lời này của ngươi quả là sâu sắc, tinh hoa như Cao Tiến ta vậy.Tinh hoa cái mặt mày ý. Lý Kỳ chán chả buồn để ý đến thằng đần đó, mất kiên nhẫn nói:



- Ngươi mau nói đi, sự nhẫn nại của ta có hạn.



Tên đạo sĩ kia đáp:



- Ta tên gọi Quách Kinh, pháp hiệu Cảnh Vân Đạo Nhân---



- Cái gì? Quách Tĩnh? Hoàng Dung? Hai người các ngươi thông đồng với nhau bỡn cợt ta đó à?



Lý Kỳ không đợi y nói hết, đã ngắt lời luôn, nói:



- Mã Kiều, ngươi cắt cái ấy của tên này, rồi cắm vào hậu môn nữ đạo cô kia mau.



Mã Kiều kinh hãi nói:- Cái---cái gì?



Hồng Thiên Cửu thì phấn khích nói:



- Chủ ý hay đó, nhưng mà---sao lại cắm vào hậu môn chứ?
Hồng Thiên Cửu tò mò nói: 



- Đại ca, sao huynh phải làm vậy chứ?Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Ta có lí do của ta, tuy nhiên, các ngươi yên tâm, Thiếu Doãn phủ Khai Phong là thúc bối của các ngươi, cũng là chỗ thân quen với ta cả, ta tới dặn dò mấy câu, tuyệt đối sẽ không tổn hại tới danh dự của các ngươi đâu, tuy nhiên, các ngươi còn danh dự hồi nào nhỉ?



- Đại ca?



- Thôi thôi thôi, coi như ta nói nhầm.



Lý Kỳ cười ha hả nói.



Quách Kinh sợ hãi nói:



- Cao nhân, cao nhân, cầu xin người đó, chớ đưa chúng tôi tới phủ Khai Phong.Lý Kỳ ồ một tiếng, đang định nói tiếp, Vương Dung liền chen vào:



- Kinh ca, không cần cầu xin hắn, đi thì đi, chúng ta cũng không phạm pháp, có gì mà phải sợ.



- Ha ha, vị Vương đạo cô này, ta phát hiện ra ta ngày càng khâm phục ngươi đó.



- Không dám.



Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Tiểu Thiên, đến lượt ngươi rồi, lấy thắt lưng của ngươi trói hai người này lại giải tới phủ Khai Phong. Mã Kiều, ngươi chú ý chút.



Mã Kiều buồn bực nói:



- Ta chỉ chú ý thôi đây, còn những việc khác ta sẽ không làm, thật là bẩn thỉuquá.



- Tùy ngươi thôi, tuy nhiên, nếu như ngươi để bọn chúng chạy thoát, ta sẽ đem việc này kể cho---ngươi hiểu đó, cùng lắm thì hòa cả làng chứ gì.



Mã Kiều nói:



- Ngươi---ngươi sao có thể làm thế?



- Ta sao nào? Chỉ là ta nhắc nhở ngươi một câu thôi, ngươi có đến mức phải hung hãn vậy không? Ta cũng đâu có sợ, thật là.



Lý Kỳ nói rồi một tay ghìm cổ Cao Nha Nội, một tay ghìm cổ Hồng Thiên Cửu, nói:



- Muộn rồi, chúng ta mau về thôi.