Bắc Tống Phong Lưu

Chương 992 : Tìm hoài chẳng thấy (3)

Ngày đăng: 07:37 30/04/20


Đoàn người cùng nhau xuống núi.



- Oái, các ngươi không sao chứ?



Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói:



- Bản Nha Nội đánh nhau không dưới nghìn lần, chút thương tích này không đáng ngại.



Hồng Thiên Cửu nói:



- Đúng vậy, đúng vậy.



- Thật là đáng tiếc! Sao không bán thân bất toại luôn đi cho rồi.- Ngươi nói vậy là ý gì?



- À, ồ, không có gì, không có gì.



Lý Kỳ cười ngượng, rồi vội chuyển chủ đề nói:



- Được rồi, sao các ngươi lại biết cái cặp cẩu nam nữ này sẽ tới đây làm việc bậy bạ?



Sài Thông trợn mắt nói:



- Việc này ngoài Nha Nội ra, thì còn có ai có thể phát hiện chứ.



Cao Nha Nội gằn giọng nói:



- Sài Thông, ngươi ý gì vậy, có bản lĩnh thì lúc đó đừng có tới đi.Lý Kỳ xua xua tay nói:



- Các ngươi lát nữa hãy cãi nhau, nói xem rốt cuộc là thế nào trước đã!



Cao Nha Nội vội nói:



- Các ngươi cấm có nói ra ngoài đó.



Sài Thông nói:



- Ngươi cho rằng bọn ta không nói, hắn không đoán được chắc.



Dừng lại một lúc rồi lại nhìn Lý Kỳ nói:



- Thực ra việc này cũng đều trách ngươi cả.



Lý Kỳ chỉ mũi mình kinh ngạc nói: 
Cao Nha Nội quặu mặt lại, nói: 



- Ngươi chớ có dọa ta, bản Nha Nội nghĩa khí ngất trời, không bao giờ có ý tòmtem với thê tử của huynh đệ, nếu không thì, bọn tiểu Cửu, Sài Thông đã sớm phải sống cảnh độc thân rồi.



- Phù!



Lý Kỳ ngây người ra, rồi liền phá lên cười lớn, thằng nhãi này quả là hàng hiếm đó. Thôi được, thôi được, ta cũng chẳng buồn giải thích làm gì, dù sao thì bọn chúng cũng chẳng tin đâu mà.



Thực ra cũng không riêng gì Nha Nội, mà ngay cả bọn Cầu Ca cũng đều cho rằng giữa Lý Kỳ và Tần phu nhân nhất định có gì mờ ám. Dù sao thì trong nhà có một mĩ nhân đẹp như tiên giáng trần như vậy, không động lòng thì sao gọi là đàn ông.Sài Thông tức đến sắp dựng cả tóc đuôi sam lên, rít gào nói:



- Cao Nghiêu Khang, ngươi có gan thì cứ thử xem.



Cao Nha Nội vội nói:



- Các ngươi nghe rõ đấy nhé, đây---đây là do y đang cầu xin ta đó.



- Ta liều mạng với ngươi.



Hồng Thiên Cửu cũng nhìn không nổi, giận dữ nói:



- Ca ca, đệ tuyệt giao với huynh.



Cao Nha Nội thì cũng chỉ có mấy thằng bạn đó, thấy mình làm mọi người nổi giận, vội cười trừ nói:



- Sài Thông, Tiểu Cửu, các ngươi chớ có nóng, chỉ là ta nói bừa một câu, chớ cócoi là thật, chớ coi là thật. Cái này đều trách Lý Đại Khả cả, là do hắn cố tình dẫn dắt để ta nói thôi.



Lý Kỳ oa một tiếng, nói:



- Nha Nội, ngươi học được cái thói vu oan giá họa từ khi nào vậy?



Sài Thông, Hồng Thiên Cửu giận dữ hừ một tiếng rồi tránh xa Cao Nha Nội.



Chu Hoa thì bị kẹp ở giữa, chả có ai nói chuyện, bèn chuyển chủ đề nói:



- Lý đại ca, sao huynh lại tới đây vậy?



Lời vùa nói ra, cả đám người quả nhiên đều tò mò nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ tức giận nói:- Ngươi cho là ta giống với các ngươi chắc, vừa rồi ở cổng thành, ta thấy bộ dạng các ngươi lấm la lấm lét, nên mới bám theo các ngươi xem sao, may mà ta tới, chứ không thì hôm nay các ngươi đi đời nhà ma rồi.



Lúc này thì chẳng còn ai nghi ngờ lời của Lý Kỳ nữa, đoạn nhao nhao gật đầu tin tưởng. Dù sao thì vừa rồi quả là quá nguy hiểm, Lý Kỳ cũng hiếm hoi được một lần nói thật, lại càng hiếm khi có người tin lời của hắn.