Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1003 : Đạo khả đạo, phi thường đạo (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Không chỉ đám bọn họ, mà cả những độc giả khác cũng bắt đầu oán trách, tỏ vẻ bất mãn.



Đợi những người này phát xong bực tức, đám đạo sĩ kia lại khai hỏa chất vấn:



- Kinh tế sử, ngươi nhiều lần trên Tuần San Đại Tống Thời Đại bôi nhọ Đạo giáo chúng ta là có dụng ý gì? Hôm nay nếu không nói rõ ràng, chúng ta tuyệt đối không rời khỏi đây.



- Đúng đúng đúng, ngươi nhất định phải nói xin lỗi với chúng ta.



- Chỉ xin lỗi thôi sao được, ít nhất ngươi phải phát hành một thiên văn chương xin lỗi chúng ta trên Tuần San Đại Tống Thời Đại.



- Đúng đúng đúng.



…..



Hồng Thiên Cửu thấy Lý Kỳ vẫn vẫn dùng quạt giấy che trước mặt bèn nói:



- Đại ca dùng quạt che mặt làm chi? Chẳng lẽ là trong lòng hổ thẹn, không có mặt mũi gặp người.



Ngươi mới không có mặt mũi gặp người. Lý Kỳ thu hồi quạt giấy, nói:



- Các ngươi nói chuyện nước miếng bay tứ tung, nếu ta không dùng quạt giấy ngăn trở, chẳng phải ướt sũng rồi.



Nói xong, hắn giơ cao hai tay, nói tiếp:



- Xin các vị yên lặng một chút, trước hết hãy nghe ta nói một lời ta biết mọi người xem đến đây sẽ rất khó chịu, thật nhiều người cũng từng khuyên ta không nên viết như vậy, nhưng ta vẫn phải viết.



Cao Nha Nội hiếu kỳ hỏi:



- Vì sao phải vậy?



Lý Kỳ thở dài:



- Tuy rằng cố sự là hư cấu, nhưng nó có thể hấp dẫn các ngươi cũng vì có thể khiến độc giả cảm nhận được chua ngọt đắng cay, nhân sinh trăm vị có thể khiến cho độc giả cộng hưởng, nhân sinh không như ý, tám chín phần mười, sao có thể mọi chuyện đều hài lòng. Có cuồng phong mưa rào mới được nhìn thấy cầu vồng xinh đẹp. Nếu như nhân vật chính điều gì cũng thuận buồm xuôi gió, vậy cố sự cũng giống như nước trong, có điều gì đáng xem chứ? Nghĩ đến Điêu Thuyền cũng không phải trước theo Đổng Trác, sau lại theo Lã Bố sao. Hơn nữa, cố sự này chỉ mới bắt đầu, mọi người cũng đừng vội mắng, ta xin cam đoan, sau khi các vị đọc hết, sẽ chỉ còn cảm động và khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng.



Một người buồn bực hỏi:



- Nhưng hiện giờ ván đã đóng thuyền, ngươi nói chúng ta làm sao còn có thể tiếp tục đọc tiếp phần sau?



Ngươi không đọc thì thôi chứ sao. Lý Kỳ khẽ cười đáp lại:



- Kỳ thực đây cũng là mua bán, chú ý nhất là ngươi tình ta nguyện, các vị nếu cảm thấy không muốn đọc thì không cần phải đọc tiếp. Không đáng vì thế mà tức giận, cuối cùng chịu thiệt cũng là các vị. Hơn nữa các vị cũng nói ván đã đóng thuyền, cố sự đã đăng rồi, các ngươi có mắng, cũng vẫn là như thế. Đương nhiên, nếu không còn người đọc, ta cũng không viết tiếp, không cần phải miễn cưỡng, ta cũng không dựa vào điều này ăn cơm.



Giọng điệu của Lý Kỳ như vậy cứng rắn, khiến mọi người có chút bất ngờ, nhưng cẩn thận tưởng tượng, cũng không khó lý giải, hiện giờ Lý Kỳ muốn gì có đó. Cố sự này mang đến lợi ích cho hắn cũng không đáng giá nhắc tới, viết hay không viết, gần như không có gì khác nhau, nhưng đối với bọn họ mà nói, trong sinh hoạt sẽ mất đi một phần lạc thú, thiếu một phần chờ mong. Càng muốn mệnh là chỉ có Lý Kỳ có thể viết ra tiểu thuyết võ hiệp, những người khác hiểu cũng không hiểu, đừng nói là viết.



Hồng Thiên Cửu chuyển tròng mắt, xoa tay cười nói:




- Đạo quân nói quá lời, đây vốn là việc mà ta phải làm, không dám nhận lời khích lệ này.



Lý Kỳ ban đầu còn có một tia khâm phục Thủy Thanh đạo nhân, nhưng nghe lão và Tống Huy Tông nào là đạo nhân, nào là đạo quân, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười, ngươi đến tột cùng là Hoàng đế hay là đạo sĩ, thật đúng là không làm việc đàng hoàng.



Thủy Thanh đạo nhân đột nhiên hướng Lý Kỳ nói:



- Thật ra bần đạo có một nghi vấn muốn hỏi, suy nghĩ cả trăm lần vẫn không có lời giải đáp, thỉnh Kinh tế sử vui lòng chỉ giáo.



Lý Kỳ nói:



- Mời đạo trưởng cứ nói.



- Nội dung đăng trên Tuần San Đại Tống Thời Đại, ngươi là từ đâu biết được?



Lý Kỳ cười trả lời:



- Ồ, việc này là do Đại quan nhân để cho ta làm như vậy đấy.



Tống Huy Tông vừa nghe, này đúng là cao tay, ngươi đã bôi đen Đạo giáo, giờ còn dám vu oan trẫm. Vỗ bàn một cái, quát:



- Nực cười, ta cho ngươi làm vậy khi nào.



- Chẳng lẽ Đại quan nhân đã quên.



Lý Kỳ vẻ mặt ngạc nhiên, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một quyển sổ, đưa cho Tống Huy Tông, mở trừng hai mắt nói:



- Mời Đại quan nhân xem qua.



- Đây là thứ gì?



Tống Huy Tông ngẩn người, tiếp nhận cuốn sổ, tùy tiện mở ra, chỉ thấy trang thứ nhất viết ‘đầu năm ngày mồng hai, canh ba giờ tuất, Binh Bộ Thượng Thư mở tiệc đãi khách… Cùng đi đến lầu Nghênh Xuân, gọi đến tám tiểu thư, ngủ lại đến hừng đông mới trở về, dùng khoảng hơn mười quán tiền’. Trong lòng bừng tỉnh ngộ ra, lập tức sắc mặt cứng đờ.



Thái Kinh và Thủy, Linh hai đạo sĩ thấy vẻ mặt Tống Huy Tông quái dị, có lòng hiếu kỳ, hơi hơi nghiêng người, liếc mắt về phía cuốn sổ kia.



Chuyện cơ mật như vậy, sao có thể cho các ngươi xem? Lý Kỳ khẩn trương ho nhẹ hai tiếng.



Tống Huy Tông hơi ngẩn ra, sắc mặt căng thẳng, lập tức gấp sổ lại, thầm mắng, trẫm lại phải buồn bực rồi, tiểu tử ngươi xông phải họa lớn như vậy, vẫn cứ không sợ hãi, hóa ra từ sớm đã đem trẫm dụ dỗ, thật sự quá ghê gớm. Dù trong lòng tức giận ngập trời, nhưng mà có nhược điểm nằm trong tay Lý Kỳ, ngoài miệng chỉ có thể khụ vài tiếng nói:



- Ước nguyện lúc đầu của ngươi, trẫm đã sáng tỏ, việc này chỉ là trùng hợp, cũng không trách ngươi, nhưng làm sự nên có chừng mực, đừng làm những việc không nên.



Lý Kỳ cười thầm trong lòng, chắp tay nói:



- Lý Kỳ xin ghi nhớ những lời Đại quan nhân dạy bảo.