Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1004 : Phải thất bại mà không được chiến thắng

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Phía đông ngoài thành Mật Châu, cây cối điêu linh, dưới gốc cổ thụ rụng đấy lá, hai bên đường cỏ khô đầy đất, gió thu thổi qua, thoáng chốc thê lương.



Chỉ chốc lát sau, một đội kỵ binh ngay ngắn trật tự, đón gió thu từ bên trong thành đi ra, hai người dẫn đầu đúng là Nhạc Phi và Ngưu Cao, nhưng thân là Thống soái Thái Du lại không có mặt, điều này khiến người khác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.



Nhạc Phi đưa mắt nhìn rơi rụng lá cây, thở dài:



- Bộ Soái thật là liệu sự như thần a! quả thật Tuyên Phủ Sứ đi đến Mật Châu liền trì trệ không tiến.



Ngưu Cao đĩnh đạc nói:- Đám chuột nhắt này à, sao dám lên trận giết địch.



Nhạc Phi nói:



- Thân là Thống soái, lại không làm gương tốt, nếu cứ như vậy sĩ khí quân ta sẽ bị hao tổn, chúng ta đã trước thua một trận



Ngưu Cao lại phản bác:



- Ta lại không nghĩ như vậy, nếu không phải Tuyên Phủ Sứ trời sinh tính tình yếu đuối, đi một chút lại ngừng, chúng ta đã sớm đến Lai Châu, nói không chừng đều cùng kẻ thù chiến đấu, chúng ta không nên băn khoăn nhiều như vậy, cuối cùng cũng có thể toàn lực hành quân rồi.



Nhạc Phi gật đầu đồng ý:



- Ngươi nói cũng có đạo lý.Nói xong y lại thở dài:



- Nguyên bản ta không tính toán gióng trống khua chiêng, mà lựa chọn đi đường tắt, hành quân ngày đêm, trực tiếp công kích hang ổ kẻ thù, đánh cho kẻ thù trở tay không kịp, nhưng Tuyên Phủ Sứ lại không nghe lời khuyên của ta, gặp thành liền nhập, rêu rao khắp nơi, lại kéo dài lâu như vậy, có lẽ bây giờ kẻ địch đã sớm có chuẩn bị, yên lặng chờ chúng ta tiến đến, chúng ta cũng thay đổi chiến lược. Ôi! Còn chưa ra trận, chúng ta đã thua địch hai hồi.



Ngưu Cao cũng lắc đầu thở dài, nói:



- Nếu đổi lại người cầm binh là Bộ Soái, vậy thì tốt rồi.



Nhạc Phi đột nhiên cười cười, tự tin nói:



- Tuy nhiên ta thấy mấy điều đó cũng không đáng giá nhắc tới, dù sao đối phương cũng không phải quân Kim, quân Liêu, mà là một đám giặc cỏ, nếu ngay cảbọn chúng cũng không đánh thắng thì chúng ta thật sự không xứng mặc vào quân trang.



Ngưu Cao cười ha hả nói:



- Nói vậy cũng đúng, tuy nhiên chúng ta cũng không được quên theo sau chúng ta còn có hai cái đuôi.


- Hơn nữa ở ngoài biển có nhiều đảo nhỏ, sau khi chúng ta lui binh, gã có thể trở lại đất liền, vì vậy, chúng ta phải tiêu diệt mọi hậu hoạn, không để cho chúng chạy thoát.Ngưu Cao sau khi nghe xong, vẻ mạt ảm đạm, như vậy sẽ tăng lớn độ khó của lần bình định này.



Từ phương diện này, cũng nhìn ra được Đào Định là một kẻ làm việc cẩn thận, đối phó với người như vậy, nhất định phải cẩn thận hơn y. Vì thế, mấy ngày liên tiếp, Nhạc Phi đều chậm chạp không có động tĩnh, không ra khỏi cửa.



Có một ngày, một lính do thám đột nhiên báo lại:



- Khởi bẩm tướng quân, đêm hôm trước, Đào Phương suất lĩnh phản quân tập kích huyện Tê Hà, khi màn đêm buông xuống đã công phá được huyện Tê Hà.



Nhạc Phi thình lình đứng dậy hỏi:



- Đối phương có tổng cộng bao nhiêu nhân mã?- Ước chừng mười ngàn nhân mã.



Ngưu Cao cau mày nói:



- Huyện Tê Hà nằm ở trung gian núi Côn Du và Lai Châu, là vùng yếu địa chiến lược, nếu phản quân chiếm được huyện này, có thể dễ dàng đánh chiếm hai châu Đăng, Lai, làm người khác khó lòng phòng bị, không thể để mất được!



Một phó tướng bên cạnh đứng ra:



- Mạt tướng nguyện lĩnh năm nghìn binh mã đoạt lai huyện Tê Hà.



Nhạc Phi không vội hạ lệnh, suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi:



- Hướng đi hiện giờ của quân địch là gì?



Tên lính do thám kia báo lại:- Quân địch sau khi công chiếm huyện Tê Hà, vẫn chưa tiến quân lần nữa.



Nhạc Phi bình tĩnh cười nói:



- Quân ta mới đến Lai Châu mấy ngày, đối phương liền xuất binh đánh chiếm huyên Tê Hà, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với chúng ta, hơn nữa bọn chúng tiến quân bất ngờ, nói vậy cũng là gấp gáp hành quân, nếu bọn chúng muốn tiến công Lai Châu, sẽ phải lập tức tiến quân, tuyệt đối không dừng ở huyện Tê Hà lâu lắm, bởi vậy có thể thấy được, bọn chúng cũng không tính toán giữ lại lâu, chỉ muốn thăm dò chúng ta, cho dù chúng ta không xuất binh, không được vài ngày quân địch cũng sẽ tự động thối lui.



Ngưu Cao thoáng gật đầu, hỏi lại:



- Vậy theo ý của ngươi, chúng ta sẽ không đi nghênh chiến?Nhạc Phi lắc đầu:



- Có qua mà không có lại cũng thật vô lễ, hơn nữa kẻ thù có tâm muốn thăm dò chúng ta, chúng ta sao có thể cự khách ngoài cửa, nếu như vậy, Ngưu tướng quân, ngươi lập tức lĩnh ba nghìn binh mã đi giải cứu huyện Tê Hà, nhưng phải thất bại mà không được chiến thắng.