Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1006 : Đều trúng kế rồi!

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Ngưu Cao mặc dù là một người có tính nóng vội, nhưng cũng như là Trương Phi thêu hoa, trong thô vẫn có sự tinh tế. Hành quân đến biên giới huyện Tê Hà liền giảm tốc độ chậm lại. Mặc dù chuyến này là kế để mê hoặc địch, nhưng Nhạc Phi muốn giả vờ bại, cũng không phải là bại thật. Bọn họ đã mang tám ngàn binh mã đến đây, nếu toàn quân đều bị tiêu diệt thì đó không phải là mê hoặc địch mà là tự làm gãy hai cánh tay rồi.



Y thừa biết cuộc hành quân lần này quan trọng nhất là tránh để bị phục kích, vì thế y không dám đi đường tắt mà luôn chọn những con đường thênh thang để đi.



Đi được nửa ngày, ánh nắng bỏng rát, Ngưu Cao bỗng nhiên dừng lại, nhìn chung quanh hai bên đường đều là rừng cây, nhưng bọn họ đi đến đâu khiến chim sợ bay tá hỏa đến đấy, yên tĩnh đến lạ thường, không khí cực kỳ quỷ dị.Một phó tướng bên cạnh nói:



- Tướng quân, tình hình dường như có chút gì đó không ổn.



Ngưu Cao gật đầu, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm trọng lên. Nhìn từ thời cơ quân địch tấn công huyện Tê Hà, thì rõ ràng hướng đi của bọn chúng đã bị quân ta rõ như lòng bàn tay, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là y e là cũng sẽ không chờ bọn họ chạy đến thành huyện Tê Hà đâu, mà lựa chọn tốt nhất chính là phục kích trên đường. Nhỏ giọng nói:



- Cho các huynh đệ chuẩn bị tiễn khói mù, lui lại đường cũ.



Dù sao bọn bọ đến đây cũng là để cầu bại, lúc này không cần vội, càng không cần dốc sức liều mạng với đối phương.



- Tuân lệnh.Mệnh lệnh vừa ban ra, đại quân lập tức chạy lui lại và trên tay cung nỏ vừa chạy vừa đổi sang tiễn khói mù.



Không khí cực kỳ căng thẳng.



Nhưng đợi khi bọn họ lui về trong vòng hơn mười dặm thì đến một động tĩnh cũng không có. Phó tướng kia lại nói:



- Tướng quân, không phải chúng ta đã qua cẩn trọng đấy chứ.



Ngưu Cao cũng có chút hơi khó hiểu, nói:



- Bất luận địch có mai phục hay không, cẩn thận một chút vẫn hơn. Gần đây còn có một con đường khác có thể rẽ sang huyện Tê Hà.



Phó tướng kia chỉ vào bên trái nói:- À, đi sang trái bảy tám dặm có một thôn nhỏ, băng qua thôn nhỏ đó, có thể đi qua một rừng cây phía trước.



Đại quân lập tức chuyển hướng đi sang bên trái.


Lúc này, Trúc Hinh nấu xong trà đưa tới lên trên cho Lý Sư Sư, Lý Kỳ.



Phải nói Lý Sư Sư này rất yêu thích lọai trà đó, bình thường trong phòng này luôn có các loại ấm đun, vì thế trong phòng có thể nhìn thấy một vài dụng cụ pha trà. Bắc Tống lại lưu hành chút pháp trà, đó là đem bánh trà nghiền ra trước sau đó dùng chén đãi, lấy ấm đun nước, nước sôi đầu thì đổ vào bát, nhưng vụn trà lại bị hòa vào nước. Vì thế đã phát minh ra một loại công cụ, gọi là “Trà tiển“. Trà tiển là công cụ đánh trà, có tên gọi khác nhân vân là “Giảo trà công tử“. Nước đổ vào trong cốc chà, cần dùng trà tiển nghiền thật mạnh, rồi từ từ xuất hiện bọt trà. trà càng đậm đà thì bọt xuất hiện càng châm, gợn nước lộ ra rồi lại bằng phẳng. Rõ ràng, Trúc Hinh này là một cao thủ trà đạo, nhưng lợi hại nhất vẫn là Lý Sư Sư, đây là một nhân vật cấp bậc của Tông Sư. Nghe nói cuộc đấu trà tươi ở Kinh thành không ai có thể hơn nàng.Tống Huy Tông cũng cục kỳ yêu thích trà của nàng. Lý Kỳ đã may mắn được nếm thử hai lần, đích xác đáng khen ngợi, Trù vương hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.



Về phần Lý Kỳ, căn cứ vào độ chuyên nghiệp, thì khẳng định cũng là vô cùng hiểu biết đối với trà đạo, dù sao trà cũng là một loại nguyên liệu, rất nhiều đồ ăn đều cần trà, gật gật đầu, uống một ngụm trà, cười nói:



- Mùi thơm khiến người vui vẻ, trà này thật sự là không tồi.



Lý Sư Sư nhẹ nhàng cười, nâng uống một hớp trà, nói:



- Sư Sư gần đây phát hiện có chuyện rất khó giải quyết, nhưng rơi vào tay Lý sư phó, thì đều là không đáng nhắc tới. Lấy từ một hồi Thần Điêu Hiệp Lữ mà nói, nếu đổi lại người khác, chỉ sợ bất kể trong dân gian hay là trong triều thì đều sẽ phải chịu đả kích không nhỏ. Nhưng mà, Lý sư phó chỉ cần dùng một kế nho nhỏ, lại khiến người khác không lời nào để nói.Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Sư Sư cô nương quá khen, kỳ thật bất cứ chuyện gì cũng không qua một chữ lý, ta cũng chỉ là lấy lý phục người, kế gì đó thật sự là không dám nhận, dụng kế đó đều là việc của thánh nhân.



Lý Sư Sư gật đầu nói:



- Không sai, không sai, bất kể là lần trước tranh luận với sĩ tử, sĩ phu hay là lần này, lý đều ở bên Lý sư phó. Nhưng đạo lí thật giả trong này lại không người nào ai biết được sao? Ta thấy không phải vậy. Nói đi nói lại vẫn là Lý sư phó tài trí hơn người, cùng một đạo lý, nói ra từ miệng những người khác lại có hai loại kết quả bất đồng. Hơn nữa, kỳ thật có rất nhiều người biết rõ chứng bệnh ở đâu, nhưng lại vì không muốn làm tổn hại lợi ích của mình, hoặc là có thể có lợi, vì vậy mới không đề cập tới.Lý Kỳ đồng cảm sâu sắc với những lời nói này của Lý Sư Sư, nhưng nói một ngàn, nói mười ngàn, thì vẫn là ích kỷ tạo thành tất cả. Nhưng vì Lý Sư Sư dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng đế, hắn không tiện bình luận nhiều đối với phát biểu này, ha hả cười, nói sang chuyện khác:



- Sư Sư cô nương, giờ cũng không sớm, chúng ta vẫn là nói đến chuyện xưa đi.



Lý Sư Sư cười khanh khách nói:



- Đúng rồi, Lý sư phó không chỉ có trí dũng song toàn, hơn nữa còn là một người cực kỳ cẩn thận.



Lý Kỳ cười cười, chợt thấy trước mắt liền hoảng hốt, theo bản năng lắc đầu, lay người, lại cảm thấy một trận đầu cháng váng hoa mắt, trong bụng đột nhiên thoát ra một luồng khí nóng. Trong thoáng chốc, nghe được Lý Sư Sư nói:- Lý sư phó, ngươi --- ngươi sao thế? --- ai ôi!!!, đây là chuyện gì? Làm,tại sao đột nhiên nóng như vậy ---



Không xong rồi, chúng kế rồi!



Một tia lí trí cuối cùng của Lý Kỳ ở trong đầu cũng muốn nổ tung ra.