Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1007 : Phân đội Bắt kẻ thông dâm

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Vận Vương phủ từng đông như trẩy hội, hiện giờ cũng không khác gì những vương phủ kia, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, quanh năm suốt tháng, sỗ tới chơi có thể nói là ít ỏi không có mấy a, đại thần trong triều đã ít lại càng ít, tối đa cũng chỉ có vài vị bạn tốt từng vẽ tranh làm thơ đến viếng thăm, nhưng đều bị Triệu Giai vô tình mời đi ra ngoài, mấy tháng gần đây, ngay cả một bóng người cũng đều không có.



Triệu Giai là người ngạo khí bực nào, từ nhỏ đến lớn, đều sống trong sự khích lệ của mọi người, giờ đột nhiên thất thế, có thể tưởng tượng được bị đả kích thế nào, nhưng y tuyệt sẽ không cho phép chính mình cúi người đi cầu người khác, càng thêm sẽ không giả vờ đáng thương, y biết rõ mình đã vô lực xoay chuyển trời đất, dứt khoát từ đi chức Hoàng thành ti, miễn cho người khác chế nhạo, trốn trong nhà đóng cửa không ra.Lúc này, Triệu Giai đang ngồi ở trước bàn, tay cầm trúc thư, dưới ánh nến lập lòe, đang xem vô cùng mê mẩn.



Đông đông đông!



Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, Triệu Giai khẽ nhíu mày, y rất chán ghét người khác quấy rầy khi y đang đọc sách, hỏi:



- Ai vậy?



- Điện hạ, là ta.



Ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia.



Triệu Giai nói:- Chuyện gì?



- Hồi bẩm điện hạ, bên ngoài có người cầu kiến.



Triệu Giai cũng không them hỏi hỏi, liền nói:



- Không gặp, không gặp, ông hãy nói bổn vương đã nghỉ ngơi.



Bên ngoài đầu tiên là truyền đến một trận trầm mặc, sau đó lại nghe Quản gia kia nói:



- Điện hạ, người nọ nói gã cũng là nhận ủy thác của người khác, đưa tới một phong thư cho điện hạ, nhờ vả người, còn nói việc này cấp tốc, nhất định phải tự tay giao cho điện hạ.



Triệu Giai khẽ nhíu mày, nói:- Có nói rõ là nhận nhờ vả của người nào không?



- Tiểu nhân mới vừa rồi đã hỏi, nhưng người nọ lại nói không biết.



Triệu Giai trầm ngâm một lát, buông trúc thư, nói:



- Để gã vào đi.



Một lát, một người đàn ông khôi ngô liền đi tới, gã đầu tiên là thi lễ một cái Triệu Giai, rồi sau đó lấy ra từ trong lòng một phong thư đến, đưa tới.



Triệu Giai tiếp nhận thư, hồ nghi liếc mắt nhìn người nọ một cái. Nói:



- Ngươi đến tột cùng là nhận nhờ vả của người nào?



Gã đàn ông kia cúi đầu nói:- Tiểu nhân chỉ nhận ủy thác của người khác, còn lại một mực không biết, thư đã đưa đến, tiểu nhân cáo lui trước.



Triệu Giai nhíu mày nhìn gã một cái, một lát, y mới gật đầu nói:



- Ngươi đi đi.



- Vâng.



Đợi gã đàn ông kia lui ra rồi, Triệu Giai vội vàng mở thư ra. Trong thư nội dung chỉ có vài chữ, hai mắt y mãnh liệt trợn trừng, đồng tử chợt thu nhỏ lại, hai tay cũng bắt đầu run rẩy lên.



Phanh!Tuy chỉ là vài chữ, liếc mắt một cái là xem hết, Triệu Giai lại nhìn cả nửa ngày. Bỗng nhiên, cả người y đột nhiên giống như hết hơi, đổ vật ra ghế, hai hàng lông mày dần dần chạy về giữa, đều sắp nhíu thành quẩy xoắn rồi, miệng thì thào nhắc tới mấy thứ gì đó, tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng nếu nhìn từ khẩu hình không khó nhìn ra, hẳn là y đang chửi tục.
- Người nào?- A?



Bên trong nhất thời truyền đến tiếng kinh hô của một nam một nữ.



Hai mắt Tống Huy Tông tìm theo tiếng kêu mà nhìn, chỉ thấy lưng một nam tử đang hướng về phía ông ta, đang luống cuống tay chân mặc quần, trong khi giãy chết, ở dưới háng còn có một người con gái, nhưng bởi vì bị nam tử kia ngăn trở, không thể xác định là ai, mặc dù thấy không rõ diện mạo, tuy nhiên đây chính là gian phòng của Lý Sư Sư nha, nàng kia còn có thể là ai.



Triệu Hoàn, Triệu Giai hai người thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi hoảng hốt. Giờ mà bảo không giống đang yêu đương vụng trộm, quỷ cũng không tin đâu, đặc biệt động tác kích động kia của Lý Kỳ, cực kỳ giống thụ tinh --- ồ không, khách làng chơi bị chấn kinh của hậu thế a!Tống Huy Tông tức giận suýt nữa bất tỉnh.



- Hoàng thượng? Ngươi tại sao đến đây?



Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, quá sợ hãi nói.



Tống Huy Tông tức giận đến chỉ vào Lý Kỳ rít gào nói:



- Các ngươi đây đối với ---



- Hoàng thượng?



Ông ta nói được một nửa, nàng kia đột nhiên đứng dậy, thò ra nửa cái đầu, sắc mặt cực kỳ sợ hãi nhìn Tống Huy Tông.- Này ---.



Tống Huy Tông thấy rõ diện mạo nàng kia, càng thêm kinh ngạc, mồm mép run run vài cái, nói:



- Phong --- phong ---?



- Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Vận Vương điện hạ.



Phong Nghi Nô nao nao, vội vàng hành lễ.



Lý Kỳ cũng khẩn trương thi lễ, chỉ là một tay hắn vẫn còn che quần đấy, động tác vô cùng buồn cười.



Tống Huy Tông gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nghi Nô, dường như không thể tin vào hai mắt của mình, nói:- Phong Nghi Nô? Như thế nào --- thế nào lại là ngươi?



Phong Nghi Nô cho ông ta một vẻ mặt càng thêm mờ mịt, nói:



- Không --- không biết Hoàng thượng tưởng ai?



- A?



Tống Huy Tông hơi hơi há mồm, vẻ mặt cực kỳ thú vị, giống như nhị trượng hòa thượng không hiểu ra sao cả. Một bên Triệu Giai bỗng nhiên nói:



- Các ngươi mới vừa rồi đang làm chuyện gì?



- A?



Y vừa dứt lời, Triệu Hoàn bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Lại nghe ynói:



- Phụ hoàng, người--- người mau nhìn.



Tống Huy Tông quay đầu nhìn Triệu Hoàn, lại nhìn theo hướng tay y chỉ, không khỏi hoảng sợ không ngừng, chỉ thấy góc sáng sủa còn nằm một cỗ thi thể.