Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1010 : Tần Cối về kinh, lập kế trừ Vương Phủ

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Tần phủ.



- Ngươi---ngươi muốn làm gì vậy? Đừng đừng đừng---đừng có cởi áo ta. Ngươi dù sao cũng là một nữ nhân, mặc dù hơi đen một chút, nhưng cũng không thể tùy tiện cởi áo một nam nhân chứ? Ngươi có muốn cởi thì cũng phải cởi quần ý! Ngươi chớ có trợn mắt nhìn ta, thực ra ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, quần của nam nhân cũng giống của nữ nhân thôi! Cũng là từ trên tụt xuống--- Oái? Cái thứ gì vậy? Sáng loáng thế kia. Mẹ kiếp! Ngươi cầm kéo làm gì---cắt? Ngươi cắt gì vậy? Á á á, chỗ đó là khu vực cấm đó, ngươi đừng có làm bừa, cứu mạng với! Cốt Dục, hãy mau cứu ta, mau cứu ta, a---sợ chết đi được, thì ra là ngươi chỉ muốn cắt quần! Thế chả bằng cởi quách cho xong, quần cũng phải dùng tiền mua đó!



Lý Kỳ nằm trên giường kêu trời kêu đất, nghe nẫu cả ruột, tuy nhiên, cái nàycũng không trách được hắn, ai bảo đứng trước mặt hắn là Quái Thập Nương chẳng ai có thể hiểu nổi Lưu Vân Hi. Nếu như nàng muốn 1 đao kết liễu cái của quý kia của Lý Kỳ, thì cũng trong tầm tay.



Lưu Vân Hi cả đời này chữa bệnh vô số, nhưng đây là lần đầu gặp phải thứ bệnh nhân khó chữa như Lý Kỳ. Nàng thân là nữ tử, đương nhiên là không thể cởi quần Lý Kỳ ra được, cách tốt nhất là cắt đi một đoạn, như vậy là có thể tránh phải nhìn cái thứ bẩn thỉu kia. Nàng nghe Lý Kỳ kêu gào mà cũng vã cả mồ hôi đầy mặt, tay cũng bắt đầu run cả lên, đột nhiên, trong bàn tay một ánh kim loại chợt lóe.



Lý Kỳ bị cái ánh kim loại này làm cho sợ vỡ mật, định thần lại nhìn, thấy tay trái nàng kẹp một mũi kim dài, đoạn sợ hãi nói:



- Cô cầm kim làm gì vậy? Ta---ta chỉ bị thương ngoài da thôi mà!Lưu Vân Hi lạnh lùng nói:



- Ngươi nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ khiến ngươi---



Nàng còn chưa nói xong, Lý Kỳ đã kinh hãi hô lên:



- Cả đời bất lực!



Da Luật Cốt Dục đứng bên cạnh bật phì cười.



Lưu Vân Hi là một đại khuê nữ Hoàng Hoa điển hình, đồng thời cũng không thân quen Lý Kỳ cho lắm, nàng chỉ từng nghe tới cả đời bất giá, chứ chưa từng nghe tới câu cả đời bất lực bao giờ, liền ngẫm nghĩ một hồi, được cái sức liên tưởng của phụ nữ thì vô cùng phong phú, lại thêm nàng là một thần y, nên rất nhanh đã hiểu ra, mặt bỗng trở nên đỏ bừng, cắn răng nói:



- Ngươi biết là tốt.Một nữ nhân tàn độc! Lý Kỳ nuốt mạnh một hơi, rồi vội vàng ngậm miệng lại, hậu thế có câu, đắc tội ai cũng được, tuyệt đối không được đắc tội thầy thuốc, đặc biệt là thầy thuốc chữa bệnh cho mình, nếu không thì không khác gì tự tìm đường chết.



Lưu Vân Hi thấy hắn rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, cắt một miếng băng gạc, rồi nhìn qua một lượt, nói:



- Vết thương cũng không sâu lắm đâu!



Lý Kỳ nhìn không nổi bèn nói:



- Thế này còn chưa là sâu à? Thật là không đâm vào thịt mình thì không biết đau. Ta lúc đó đã rất ---khụ khụ khụ, suýt thì xuyên cả---Lưu Vân Hi hồ nghi nhìn hắn một cái, rồi nhìn kĩ lại vết thương nói:



- Lạ thật, đây dường như là ngươi tự lấy kéo đâm mình đó chứ.



- Thế mà cô cũng nhìn ra?



Lý Kỳ trợn tròn hai mắt nói.



Lưu Vân Hi nói:



- Có gì mà khó nhận ra đâu, nhìn cái hình dạng vết thương, thì chỉ có do tay trái của ngươi đâm mà thôi.



Da Luật Cốt Dục cau mày nói:



- Phu quân, huynh tối qua chẳng phải đã nói, ngươi trên đường gặp chuyện bất bình, rút đao trợ giúp, để cứu một thiếu nữ vô tội, đã liều mình xông lên, bị kẻ cướp dùng dao đâm trúng mà?Lưu Vân Hi lắc đầu nói:




Tần Cối trợn tròn hai mắt nói:



- Lẽ nào---



Lý Kỳ trầm giọng nói:



- Có những việc không hẳn như ngươi nghĩ, nên không cần nghĩ nhiều phí công.



- Vâng.Tần Cối vội gật đầu, cau mày trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói:



- Khi Vương Phủ tại vị, việc gì làm cũng kín kẽ, thường những việc như thế lão ta sẽ không trực tiếp lộ diện, mà Ứng Phong Cục liên đới rộng rãi, cực kì phức tạp, hơn nữa hiện nay đã bị giải thể, muốn tìm ra chứng cứ của Vương Phủ, chỉ e 1 ngày là không đủ.



Lý Kỳ nói:



- Ta cũng biết việc này không dễ, nếu không thì đã không phiền đến ngươi.



Tần Cối là người thông minh thế nào, thấy Lý Kỳ đặt cái người nghỉ hưu ở nhà lên trên thiên hạ đại sự, đồng thời qua ngữ khí của Lý Kỳ cũng không khó nhận ra, đây tuyệt đối không phải ý của Lý Kỳ, Lý Kỳ sẽ không thể nào tự giao cho mình cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành như vậy, vậy thì cái người ở trên kia, không cần nghĩ cũng biết là ai. Đã đành liên quan tới người đó, thì việc nhỏ cũng trở thànhviệc lớn, Tần Cối mặc dù không biết duyên do, nhưng cũng không dám chần chừ, đoạn suy nghĩ một lúc rồi nói:



- Đại nhân, nếu như muốn tìm vật chứng thì e rằng khó, nhưng nếu là nhân chứng thì hẳn là không ít.



Lý Kỳ khẽ cau mày nói:



- Ý của ngươi là?



Tần Cối nói:



- Vương Phủ năm xưa quyền khuynh thiên hạ, đắc tội không ít người, nhưng phàm những cuộc tranh đấu thì đều có lợi ích nào đó ở bên trong, nếu như đả động tới lợi ích, thì nhất định phải có dấu vết để lại, hơn nữa người nào đủ tư cách để Vương Phủ phải đắc tội thì hẳn là địa vị không nhỏ, chắc là không khó tìm, những người này có thể coi là nhân chứng đó.Lý Kỳ vừa cười vừa gật đầu nói:



- Tốt lắm, tốt lắm, năm xưa Thái Sư cũng lợi dụng Hứa gia để cho Vương Phủ một cái lí do bãi nhiệm, ha ha, Tần Cối, ngươi thông minh lắm.



- Đại nhân quá khen rồi.



Tần Cối cúi đầu nói.



Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Ngươi đi giải quyết đi, vào buổi triều sớm ngày kia, ta hi vọng sẽ có một bản tấu chương buộc tội Vương Phủ xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng. Nếu như không kịp, thì có thể trình tấu trước, hoàn thiện sau. Tuy nhiên, ta cần nhắc nhở ngươi 1 câu, làm nhiều hỏi ít, nghĩ ít, nói ít, có những việc kì thực chẳng có nhiều liên hệ với ngươi, ngươi càng nghĩ nhiều thì càng đem lại nhiều phiền phức.Tần Cối gật đầu nói:



- Hạ quan hiểu rồi, hạ quan cáo từ.



- Ừ.



Về vấn đề này thì Lý Kỳ vô cùng tin tưởng vào Tần Cối, chẳng vì gì khác, chính là vì Tần Cối là một người thông minh, đồng thời cũng không phải dạng người cố tỏ ra nguy hiểm, y biết cái gì nên làm, cái gì không nên động vào.