Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1011 : Chửi rủa dưới chân thành

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Lai Châu



Đúng như kế hoạch đã vạch ra từ trước, Ngưu Cao đại bại quay về, tuy nhiên, mặc dù kết quả thì đúng như dự liệu, nhưng quá trình thì lại hoàn toàn khác. Cái chiêu liên hoàn kế của đối phương thực sự đã khiến Ngưu Cao vô cùng bị động, may mà có tên khói mù xuất hiện bất ngờ, mới giảm thương tổn tới mức thấp nhất. Thực ra cho dù lúc đó y có muốn đánh tới thì cũng không chắc có thắng, hơn nữa sự dũng mãnh của Dương Tái Hưng cũng khiến Ngưu Cao không dám coi thường đám phiến quân này.



Sau khi quay về quân doanh, Ngưu Cao kể không sót 1 chữ nào về những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến đi này cho Nhạc Phi.Nhạc Phi nghe xong, cảm thấy rất kinh ngạc nói:



- Xem ra đám phiến quân này không phải là không chốn dung thân.



Nói rồi y lại cười nói:



- Cũng tốt, nếu như thực lực của đối thủ quá kém thì cũng chẳng còn gì là thú vị nữa.



Y dù sao thì cũng thiếu vốn kinh nghiệm, số lần ra chiến trận đếm trên đầu ngón tay. Y thực ra cũng muốn nhân cơ hội này kiểm nghiệm xem thực lực của bản thân đến đâu, đương nhiên, cho dù trong thâm tâm, y vẫn tin mình cầm chắc chiến thắng.



Ngưu Cao gật gật đầu nói:



- Thương pháp của tên tiểu tặc kia cực kì nhanh nhẹn, có lẽ chỉ có ngươi mới đủ khả năng phân cao thấp với gã.Nhạc Phi cười mỉm, vẻ không quan tâm nói:



- Hai quân giao chiến, không phải là nơi khoe mẽ thất phu.



- Ngươi nói cũng đúng, tuy nhiên, chúng ta tiếp theo nên làm gì?



- Cứ án binh bất động đã, đợi tìm hiểu cho rõ địa hình Côn Du Sơn và tình hình nhân sự của quân địch xong rồi tính tiếp. Ngoài ra, cũng phải xem xem Đào Phương bọn họ có động tĩnh gì không.



Khi hai người đang bàn bạc, từ bên ngoài đột nhiên có 3 người đi vào, chính là 2 thằng Giám Quân vô dụng cùng với Triệu Minh Thành. Ba người đó nghe tin Ngưu Cao đại bại quay về, lo lắng tới không nuốt nổi cơm, vội vội vàng vàng chạy tới.



Thái Siêu vừa vào đã hỏi luôn:- Ngưu tướng quân, nghe nói ngươi phải trốn về, thực sự có chuyện đó?



Ngưu Cao ngượng ngùng nói:



- Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh mà.



Thái Bằng nói:



- Nhưng ban đầu, khi ngươi đi ngươi đâu có nói như vậy, hơn nữa, hai người các ngươi còn thề thề thốt thốt đủ loại ngay trước Tuyên Phủ Sứ, xin hỏi các ngươi bây giờ giải thích sao với Tuyên Phủ Sứ đây?



Thái Siêu lại nói:



- Ngươi hành sự bất cẩn, đại bại quay về, phải trị theo quân pháp.



So với thế lực từ bên ngoài, thì Nhạc Phi càng ghét phải đối phó với áp lực nộibộ, đoạn nói:



- Hai vị Giám Quân, hiện nay mọi thứ mới bắt đầu, người thắng kẻ thua, vẫn còn chưa rõ, mong hai vị cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tóm gọn huynh đệ họ Đào kia.



Ngưu Cao vội gật đầu nói:


Lý Thanh Chiếu thấy phu quân không đáp lời, sao có thể không hiểu tâm tư của y, trong lòng rất buồn bực, nhưng nàng dù sao cũng là một nữ tử, không tiện nói nhiều.Còn lời của Ngưu Cao đã dọa cho hai thằng họ Thái kia run lên cầm cập, mặt vã đầy mồ hôi.



Nhạc Phi đương nhiên là biết Ngưu Cao đang cố tình dọa bọn họ, cười nói:



- Các vị xin chớ lo lắng, quân địch mà tấn công thì ta nhất định sẽ cho bọn chúng không còn đường về, tuy nhiên, ta thấy bọn chúng cũng không dám, trong vòng 3 ngày, nhất định sẽ tự rút quân, Lai Châu bình an vô sự.



Mấy người nghe Nhạc Phi nói nhẹ nhàng vậy, như ăn được viên thuốc an thần, trong lòng đều nghĩ, muốn đánh thì cũng phải cách xa trăm dặm, chứ không thể đánh ngay dưới chân thành Lai Châu thế này được, nguy hiểm quá.



Nghĩ tới đây, bọn họ cũng không thúc giục Nhạc Phi xuất binh nghênh địch nữa.Lúc này, đột nhiên dưới chân thành truyền tới tiếng hét lớn:



- Ngưu nhi của ta, có muốn lấy lại thanh giản (một loại binh khí) này không?



Đám quân phiến loạn nghe xong một trận cười lớn vang lên.



Chỉ thấy cách đó hơn trăm mét, có một tiểu tướng cưỡi ngựa giơ cao một thanh giản bằng đồng, chạy qua chạy lại trước trận.



Ngưu Cao gãi cằm, cúi đầu, mặt tối sầm lại.



Nhạc Phi nhìn người kia nói:



- Ngưu tướng quân, Dương Tái Hưng mà ngươi nói có phải người này?



Ngưu Cao gật đầu.Lại nghe Dương Tái Hưng nói:



- Tiểu Ngưu nhi, ngươi mà ra đây, ông nội Dương sẽ trả cho ngươi thanh giản này, đánh lại với ngươi 3 hiệp, nếu như thêm 1 hiệp nữa thì coi như ông nội Dương thua, có dám đánh không?



Thấy đối phương vẫn chưa đáp lời, Dương Tái Hưng lại mắng lớn:



- Nghe nói cấm quân kinh sư là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Tống, ức hiếp dân lành, chơi lầu xanh, đánh thua trận, không gì là không làm được, hôm nay được thấy, quả là danh bất hư truyền!



Nhạc Phi vẫn cười không nói gì, mặc kệ y chửi bới.



Dương Tái Hưng hét đến mức cổ họng sắp bốc khói, thấy đối phương vẫn không mắc lừa, trong lòng cũng cảm thấy bất lực, đoạn đột nhiên vung tay.Trong chốc lát, chỉ thấy một tên lính dắt một con bê đi ra.



Dương Tái Hưng vung tay đập thanh giản vào mông còn bê, con bê con kia sợ quá kêu “be be”, chạy thẳng về phía trước, Dương Tái Hưng cưỡi ngựa đuổi theo, quơ thanh giản bằng đồng, vừa đuổi theo con bê, vừa hét lớn:



- Con trâu nho nhỏ, gan nhỏ như chuột, giản ta mà vung, sợ vỡ cả mật, đông trốn tây lủi, đầu chẳng quay về, chân dài như hươu, rút lui nhanh quá, giáp như mai rùa, chẳng thấy đầu nó. Nực cười! Nực cười!



Đám quân phiến loạn lại phá lên cười vang, giơ cao trường thương trong tay, nhất tề hét lên:



- Chân dài như hươu, rút lui nhanh quá, giáp như mai rùa, chẳng thấy đầu nó.