Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1021 : Thân tình khó bỏ

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Triệu Giai nhìn Lý Kỳ, cười ha ha nói:



- Lý Kỳ, ưu điểm lớn nhất của ngươi, là dù trong lòng có nghĩ gì, thì trên khuôn mặt luôn luôn mỉm cười, thật sự hiếm thấy nha.



Lý Kỳ nhún vai cười nói:



- Bệnh nghề nghiệp rồi, không có biện pháp, thương nhân đều có tính này. Tuy nhiên, điện hạ đang khen hay chê ta vậy.



- Đương nhiên là khen, không phải người nào cũng có được tính này.



- Vậy ta xin nhận, điện hạ miệng lưỡi thật ngọt.



Lý Kỳ chắp tay nói.- Là nói thật mà thôi. Triệu Giai cười, liếc nhìn Triệu Hoàn đầy thâm ý, nói:



- Ta tuy biết ngươi bị nhờ vả đến đây, nhưng dù thế nào, ta rất cảm ơn ngươi đã đến đây đưa tiễn, hy vọng ngươi có thể phụ trợ tốt đại ca ta.



Lý Kỳ cười nói:



- Điện hạ, ta xử lý công việc chứ không xử lý con người, Thái tử điện hạ cần kiệm tiết kiệm, kế thừa truyền thống tốt đẹp của Đại Tống ta, luôn đặt dân chúng thiên hạ ở phía trước, tại hạ và Thái tử điện hạ cùng chung chí hướng, dùng từ phụ trợ ở đây là coi trọng tại hạ rồi, phải nói là, tại hạ có thể gặp được tại hạ, là phúc khí của tại hạ, đổi lại là Vương Phủ, cho dù y quỳ gối trước mặt, tại hạ cũng không thèm liếc y một cái, có câu, đạo bất đồng, bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.)Lời này Triệu Hoàn nghe xong cảm thấy thoải mái, hết giận! Ngụ ý của Lý Kỳ, chính là y mới là dòng chính, là chân mệnh thiên tử, người bên ngoài giúp đỡ, đơn thuần là vì y, là vì toàn bộ Đại Tống, ca ngợi nhiều, nhưng không thô, câu nịnh nọt này đã âm thầm đánh trúng, có thể nói là kinh điển.



Lời này Triệu Hoàn nghe xong cảm thấy thoải mái, hết giận! Ngụ ý của Lý Kỳ, chính là y mới là dòng chính, là chân mệnh thiên tử, người bên ngoài giúp đỡ, đơn thuần là vì y, là vì toàn bộ Đại Tống, ca ngợi nhiều, nhưng không thô, câu nịnh nọt này đã âm thầm đánh trúng, có thể nói là kinh điển.



Triệu Giai chẳng những không phiền muộn, ngược lại còn cười cười, nói:



- Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói.



- Nhất định, nhất định.- Tam ca, tam ca!



Lúc này có một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.



Triệu Giai vội đưa mắt nhìn, nói:



- Huyên Huyên? Trong giọng nói mang theo ý không muốn.



Một lát sau, cỗ xe ngựa kia đến trước mặt Triệu Giai, một thiếu nữ cuống quýt từ trên xe ngựa nhảy xuống, từng bước nhỏ chạy nhanh về phía Triệu Giai, hai tay mở rộng, ôm chặt lấy Triệu Giai, khóc không thành tiếng, nói:



- Tam ca, ca không cần Huyên Huyên nữa sao. Huyên Huyên không cho ca đi.



Thiếu nữ này chính là Nhu Phúc Đế Cơ, Triệu Đa Phúc. Nàng và Triệu Giai làcùng mẹ, hơn nữa từ nhỏ đã thân nhất với Triệu Giai, nên không chịu cho Triệu Giai đi.



Triệu Giai nhìn thấy Triệu Đa Phúc, hốc mắt không khỏi đỏ lên, ngồi xổm xuống, nhìn lên khuôn mặt thiếu nữ này. Nói:



- Tam ca sao lại không cần Huyên Huyên nữa, chỉ có điều hiện giờ Tam ca đã trưởng thành, nên vì Đại Tống, vì phụ hoàng mà cống hiến sức lực.



Triệu Đa Phúc khóc nói:




- Huyên Huyên, tốt nhất là muội lấy đi, muội không biết, trên đời này người khiến hắn nhận sai, chẳng có bao nhiêu đâu.



Lý Kỳ vội nói:



- Lời ấy của Yến Phúc Tông Cơ sai rồi, việc này quả thật là lỗi của ta, Lý Kỳ ta cam chịu nhận phạt.



Triệu Đa Phúc mở to hai mắt, nói:



- Thật sao? Vậy năm nay tuyết rơi, ngươi cùng ta chơi ném tuyết, tất nhiên là ta ném ngươi.- Này ---.



Lý Kỳ không khỏi nhớ lại lần đầu tiên mình và Triệu Đa Phúc gặp nhau, biết nàng tuyệt đối nghiêm túc, nếu đồng ý, không làm được, lại bị mắng là kẻ lừa đảo, cần phải thực hiện lời hứa, vậy cũng thảm rồi, đường đường là đại quan tam phẩm, lại làm bia ngắm ném cho người khác, vậy còn ra gì nữa. Trong nháy mắt, Lý Kỳ với tài ăn nói, cũng không biết phải nói gì.



Huynh muội Triệu Giai thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Kỳ, cười ha ha ầm ĩ.



Vào thời khắc này, bọn họ càng giống là người một nhà.



Nhưng, tiếng cười ngắn ngủi qua đi, lại lâm vào lúc ly biệt.Triệu Giai lên ngựa, chắp tay nói:



- Đại ca, các vị, tiễn người ngàn dặm cuối cùng vẫn từ biệt, sau này còn gặp lại.



Tam ca (Tam đệ) đi đường cẩn thận.



Triệu Đa Phúc giương hai mắt sưng đỏ, nói:



- Tam ca, Huyên Huyên sẽ rất nhớ ca.



Triệu Giai gật đầu nói:



- Tam ca cũng sẽ nhớ muội.



Nói xong, y liếc mắt nhìn Lý Kỳ, lập tức ghìm dây cương, lại vung mạnh roi ngựa lên, chạy về phía trước.Tam ca, ca đừng đi, tam ca, ca mang Huyên Huyên đi cùng với ---.



Triệu Đa Phúc thấy Triệu Giai lập tức rời đi, làm sao đè nén được nội tâm đau xót, đột nhiên giãy khỏi vòng tay của Triệu Tinh Yến, đuổi theo Triệu Giai, gào cuồng loạn.



- Huyên Huyên!



Triệu Tinh Yến sợ nàng ngã, vội vàng tiến lên giữ lấy nàng.



- Yến tỷ tỷ, tỷ mau thả muội ra, muội muốn đi cùng tam ca, tam ca ---.



Triệu Giai quay đầu lại, hô:



- Đại ca, làm phiền các ngươi sau này thay ta chăm sóc tốt cho Huyên Huyên.- Tam đệ, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Huyên Huyên.