Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1022 : Tặng hoa trả hoa (1)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Mặc cho Triệu Đa Phúc hét to đến xé ruột xé gan, Triệu Giai cuối cùng vẫn đi, biến mất ở ánh sáng mặt trời đầu tiên rọi xuống ở phía Đông.



Triệu Đa Phúc với tâm tình sụp đổ nhìn mãi về phía nam không rời, cho đến khi nàng khóc đến ngất lịm đi, mới được Triệu Hoàn đưa về.



- Tình thân bẩm sinh vĩnh viễn không thể dứt bỏ được.



Lý Kỳ nhìn xe Triệu Hoàn rời đi, không khỏi có chút đau buồn, lẩm bẩm, Triệu Đa Phúc còn có thể đi xa ngàn dặm gặp Triệu Giai, còn hắn phải vượt qua ngàn năm mới có thể gặp được người thân của mình.



Triệu Tinh Yến đứng bên cạnh hai mắt hơi động, nói:- Nhưng đứng trước quyền lực, thân tình cũng không chịu nổi một nhát dao.



Lý Kỳ hơi ngẩn người, thầm nói, đúng vậy, nàng nói không sai, chẳng lẽ tương lai của ta cũng như thế sao? Ngoài miệng lại cười nói:



- Ta chỉ nói Thái tử điện hạ vì Nhu Phúc Đế Cơ, mới bỏ lại người què như ta, giờ chỉ mong người có thể đưa ta về.



Triệu Tinh Yến duỗi tay ra, cười nói:



- Mời.



- A, xe ngựa của cô bên kia mà! Lý Kỳ chỉ vào bên phải nói.



Triệu Tinh Yến nói:- Trời đẹp như vậy, ngồi xe ngựa nhiều không thú vị lắm, đi bộ một đoạn đi.



Lý Kỳ sửng sốt nửa ngày, tức giận nói:



- Cô điên rồi.



Triệu Tinh Yến liếc nhìn quải trượng của hắn, quan tâm nói:



- Chân của ngươi không sao chứ?



Lý Kỳ thấy nàng không giống đang chế nhạo mình, đa phần là quan tâm, cười khổ nói:



- Thật ra không có chuyện gì lớn, chỉ là cử động bất tiện, nếu bây giờ ai cho ta một chiếc xe ngưa, ta thật sự sẽ cảm tạ tám đời tổ tông người đó.



Hôm nay Triệu Hoàn đi đón hắn, hắn thấy dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy, thờigian rất gấp, mà trời còn chưa sáng, cho nên không đi gọi Mã Kiều, nào biết Triệu Hoàn sẽ trực tiếp đưa Triệu Đa Phúc hồi cung, ném hắn cho người đến ngoài dự kiến Triệu Tinh Yến.



Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói:



- Ngươi mỗi ngày chạy tới Vương phủ, sao không thấy cử động bất tiện.



Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:



- Điều này sao có thể giống nhau, nơi đó có vàng bạc châu báu, nơi này có gì? Chỉ có cô một nữ nhân không gả được.




Đi vào trong, Lý Kỳ trước tiên kêu người tìm quản gia của hoa viên này, sau đó cười hì hì với Tần phu nhân:



- Phu nhân, người có nhớ hôm qua chúng ta đã nói gì không?



Tần phu nhân cau mày nói:



- Nói gì?Lý Kỳ nói:



- Chính là chúng ta sẽ tính toán rõ ràng nha, người đừng mong vô duyên vô cớ nhận ân huệ này.



Tần phu nhân hiểu ra, Lý Kỳ đang muốn báo thù, nhưng nàng không rõ mình có cái gì đáng giá để Lý Kỳ phải động não suy nghĩ, gật đầu nói:



- Ngươi nói có lý, ta có thể đưa tiền mua lại.



Dựa vào! Tiền của ngươi không phải là tiền cùa ta sao, bắt nạt ta là người đàng hoàng à. Lý Kỳ nói:



- Nói tiền bạc trong này thật tục khí quá, à không, đàm luận về hoa đi, thanh nhã.



Ngươi biết thanh nhã cái gì? Tần phu nhân liếc mắt nhìn hắn, nói:- Đàm luận về hoa?



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Có câu nói này rất đúng, trồng đậu được đậu, tặng hoa được hoa. Như vậy đi, người lấy một loại hoa cỏ trong này, vật mỗi năm sẽ nợ ta năm đóa hoa, công bằng mà nói, hoa cỏ ở đây đều là trân phẩm, muốn mua cũng không mua được.



Tần phu nhân cau mày nói:



- Không phải ngươi không thích hoa sao?



Lý Kỳ nói:



- Hoa ai không thích, ta chỉ không thích trồng hoa mà thôi, quan trọng là Hồng Nô, Thất Nương các nàng thích, ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ là hàng năm thỉnh thoảng vào vườn hoa của người hái mấy bông hoa tặng nàng.Nghe đến đó, Tần phu nhân dường như đã hiểu ra, hóa ra suy nghĩ cả nửa ngày, nàng từ đầu đến cuối hóa ra vẫn là người trung gian, nghĩ thầm rằng, người này buôn bán đã thành lão luyện, bất cứ thứ gì qua tay hắn, dù sao cũng lại để lại cho hắn thứu gì đó, trầm mặc một lúc, nói:



- Chuyện này ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng lúc đó ngươi không được hái lung tung, phải thương lượng với ta.



Lý Kỳ nói:



- Đương nhiên, bổn quan từ trước đến nay hái hoa đều tuân theo tiêu chuẩn vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.



Tần phu nhân gật đầu nói:



- Được, ta đồng ý với ngươi.