Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1026 : Kết cục cuối cùng (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Vương Phủ nói:



- Đây không thể gọi là đuổi tận giết tuyệt, phải gọi là giết người diệt khẩu.



- Giết người diệt khẩu?



Vương Tuyên Ân kinh ngạc nói.



Vương Phủ nói:



- Chẳng lẽ con quên tại sao chúng ta lại trở thành tù nhân sao?



Vương Tuyên Ân hơi hơi trầm ngâm, nói:



- Tuy rằng bề ngoài là có người tố cáo phụ thân ngự trạng, nhưng con nghĩ đến mười thì đến tám chín phần là vì chuyện đêm đó bại lộ.Vương Phủ gật đầu nói:



- Không sai. Đêm đó trong nhà Lý Sư Sư rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết hết, nhưng, ta biết Trúc Hinh tuyệt sẽ không bán đứng ta.



Vương Tuyên Ân ừ một tiếng, nói:



- Năm đó phụ thân cứu cả nhà nàng, có ân cứu mạng đối với nhà nàng, nàng sẽ không thể nào bán đứng chúng ta. Nhưng, dù nàng sao cũng ở bên cạnh Lý Sư Sư đã lâu, mặc dù không đến mức bán đứng chúng ta, nhưng có khả năng là đến cuối cùng không hạ thủ được, lúc đầu khi con căn dặn nàng, nàng cũng có chút do dự.



Lúc này, đại hán kia đột nhiên nói:



- Chủ nhân, theo tôi được biết, Trúc Hinh đã chết rồi.



Vương Phủ hơi sững sờ, càng thêm khẳng định nói:- Nàng nhất định hạ thủ, bằng không Hoàng thượng không thể vội vã giáng chức đuổi ta ra kinh như vậy. Nhưng mà, biết đây hết thảy đều là bẫy ta thiết lập, ngoại trừ Trúc Hinh ra, cũng chỉ có một người thôi. 
Xuy một tiếng!Đại hán kia còn chưa kịp phản ứng, một con dao găm đã cắm vào lồng ngực của gã. 



Quá là nhanh! Thật sự là quá là nhanh!



Sự tự tin vào thân thủ của mình vốn có xưa nay, vào thời khắc này, cũng tan nát theo tính mạng của gã.



- Xin lỗi, ta còn vội trở về uống rượu.



Tửu Quỷ hời hợt rút ra dao găm ra, hé mắt thoáng nhìn, thấy cha con Vương Phủ cưỡi ngựa định trốn, không dừng lại chút nào, đại kiếm chém ra.



- A.Vương Tuyên Ân giơ roi ngựa kêu thảm một tiếng, từ trên lưng ngựa ngã xuống, chỉ thấy thanh đại kiếm kia cắm ở trên lưng của y.



- Tuyên Ân, Tuyên Ân.



Vương Phủ chỉ có một con độc nhất này, một kiếm này không chỉ đem tính mạng của Vương Tuyên Ân đi, cũng đem theo cả hy vọng của lão, lập tức liều lĩnh từ trên ngựa nhảy xuống, nâng thi thể của Vương Tuyên Ân lên, xé ruột xé gan kêu tên đứa con.



Tửu Quỷ đi tới, cúi đầu nhìn xuống Vương Phủ, thở dài:



- Dĩ sở bất dục, vật thi vu nhân. Đây là một lão nhân chết tiệt nói cho ta biết, lúc ấy ta đã hiểu, bây giờ là lúc đến lượt ngươi tỉnh ngộ rồi.- Ta liều với ngươi



Vương Phủ vừa mới ngẩng đầu, một tia sáng lóe lên trước mắt, chỉ thấy cổ của lão chảy ra ra một cột máu, một đời gian thần này cuối cùng đã nếm được mùi vị của gieo gió gặt bão.



Tửu Quỷ nhìn thi thể hai cha con Vương Phủ, qua một lúc lâu, lắc đầu nói:



- Ta không biết trên đời có thiện hữu thiện báo hay không, nhưng làm ác nhiều thì nhất định sẽ có ác báo, không phải báo trên người mình, thì sẽ là báo trên người thân nhân của mình, chỉ có lấy cái chết để chấm dứt, may mắn còn sống sót, rồi sẽ hại người hại mình.