Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1026 : Kết cục cuối cùng (1)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Bầu trời âm u, không ngừng khiến mặt trời mất đi ánh sáng chói lọi, cũng để lại một bóng tối trong lòng người xuất hành.



Trong một rừng cây ước chừng ngoài năm mươi dặm ở phía nam Tương Dương phủ, hơn hai mươi, ba mươi tên quan sai ngồi trên trong rừng đang gặm màn thầu nhạt nhẽo không có mùi vị gì như sói nhai hổ nuốt. Ở giữa bọn họ đỗ hai chiếc xe chở tù nhân, một nam tử trung niên ngồi trong một chiếc xe chở tù nhân phía trước, mái tóc màu vàng rơi xuống, mọc râu khắp mặt, che hết hơn nửa khuôn mặt đã từng tuấn mỹ, chẳng ai ngờ được rằng vị này chính là còn hiền tướng phong quang vô hạn một năm trước, Vương Phủ.



Còn về bên trong chiếc xe chở tù nhân phía sau, tất nhiên chính là Vương Tuyên Ân, người duy nhất có thể nổi danh bằng, thậm chí còn hơn Cao Nha nội.Hai cha con này lẳng lặng ngồi trong xe chở tù nhân, không nói một lời, cho dù môi đã khô đến nứt ra rồi.



Lúc này, có một người trong đám quan sai đứng dậy, nhìn từ chế phục của gã, chắc là một tiểu đầu mục, gã liếc mắt nhìn một cái, reo lên:



- Mọi người ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn phải khẩn trương lên đường, tranh thủ tối nay kịp tới Tương Dương phủ.



Lời này vừa dứt, trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm tu tu tu tu. Lắng nghe kỹ, dường như có không ít người đang hướng về bên này.



Những quan sai này đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức rút binh khí ra, bảo vệ bốn phía xe chở tù nhân.Khoảng nửa khắc, chỉ thấy một đám người bịt mặt từ bốn phương tám hướng vây quanh bọn họ.



Đôi mắt của Vương Phủ trong xe chở tù nhân cuối cùng cũng khôi phục một tia sinh khí, mí mắt khẽ nhấc lên, liếc nhìn con trai, khẽ cười gật đầu.



- Để người ở lại, các ngươi đi đi.



Nhưng thấy giữa bọn người bịt mặt này, có một người đi ra, cầm đại đao ra chỉ, nói vô cùng khí phách.



Hiển nhiên, bọn họ là người bên phía Vương Phủ.



Những quan sai này thấy đối phương nhiều người như vậy, không khỏi có chútkhiếp đảm, liếc mắt nhìn nhau. Quan sai kia tiến lên một bước, trầm giọng hỏi:



- Các ngươi là ai?



- Ta nói lại lần nữa, để người ở lại, nếu không, toàn bộ các ngươi đều phải chết.



- Buồn cười, các ngươi thật là khinh người quá đáng, các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng.



Hai bên lập tức thành một đoàn hỗn loạn, đánh đập khí thế ngất trời, cũng không nói quá. Tuy nhiên, đám người bịt mặt này rõ ràng là về thân thủ, và cả số người đều giữ ưu thế. Một lát sau, những quan sai này đã bắt đầu thoái lui, đã sớm đem cha con Vương Phủ quên đến chín từng mây.Những thấy đám người bịt mặt kia vừa mới nhảy lên xe chờ tù, la lớn:



- Chúng ta thay trời hành đạo, gian thần thế này, các người hà tất phải liều mạng, hay là mau mau đi đi.




Nói xong, lão đã cắn một miếng bánh lớn, mơ hồ không rõ hướng tới Đại Hán hỏi:



- Đã chuẩn bị xong chưa?



Đại Hán kia gật đầu nói:



- Tất cả đều đã an bài thỏa đáng.



Nói xong y lại chỉ vào con đường nhỏ phía đông nam nói:



- Đi theo con đường nhỏ này, nhiều nhất hai ngày là tới Hoàng Châu, rồi từ đó đi thuyền đến Đông Doanh.



Vương Phủ hài lòng gật đầu.Vương Tuyên Ân hỏi:



- Phụ thân, rốt cuộc là người chở một số tiền lớn như vậy đến Đông Doanh khi nào, sao con không hiểu chút nào vậy.



Vương Phủ có phần đắc ý nói:



- Năm đó sự kiện Nguyên Hữu Đảng Tịch gây xôn xao dư luận, một đám đại thần từng hô mưa gọi gió trong triều, trong một đêm, đã bị giáng chức đuổi khỏi kinh. Lúc ấy vi phụ đã nghĩ, gần vua như gần cọp, nếu có một ngày ta có thể ngồi ở vị trí của bọn họ, trước tiên nhất định phải an bài đường lui cho tốt. Vì thế, khi ta thiết lập Ứng Phụng Cục, cũng đã bắt đầu vận chuyển một ít tiền tài đến Đông Doanh, không ngờ rằng hôm nay phải dùng tới thật.



Vương Tuyên Ân nói:



- Phụ thân đúng là thần cơ diệu toán, không chỉ như thế, còn có thể tính đượctên đầu bếp thối kia sẽ phái người tới giết chúng ta.



Vương Phủ cười cười, nói:



- Đây có là cái gì, đổi lại là vi phụ, vi phụ cũng phải làm như vậy.



Vương Tuyên Ân hơi khó hiểu, nói:



- Nhưng phụ thân, Hoàng thượng đã hạ chỉ bắt chúng ta mãi mãi không trở về kinh, đối với hắn căn bản là không cấu thành uy hiếp được, hắn hà tất phải làm việc thừa, đuổi tận giết tuyệt chứ?