Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1027 : Tranh cãi (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Nàng quá yêu Lý Kỳ rồi, quá hiểu Lý Kỳ, nhất cử nhất động của Lý Kỳ, một câu một từ, nàng đều vô cùng quen thuộc, chính là vì như thế, sao nàng có thể nghe không ra trong nội tâm Lý Kỳ đang suy nghĩ gì.



Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một chút hào quang khó có thể nắm lấy, cau mày nói:



- Cho dù như thế, chẳng lẽ ta làm như vậy có sai sao? Muội cũng thấy hiện giờ Vương Phủ rơi vào kết cục gì, Sư Sư cô nương là nữ nhân của hoàng thượng, không sai, thân là thần tử thì nên vì quân phân ưu, nhưng đồng thời cũng nên cẩn thận với bổn phận của mình, đạo lý đó chẳng lẽ muội không hiểu sao? Nếu không, Vương Phủ của hôm nay chính là ta của ngày mai, muội lại hy vọng nhìn thấy như thế sao? Đêm đó mặc dù không gây thành đại họa, nhưng ai dám khẳng định trong lòng hoàng thượng cũng không lưu lại một bóng tối? Một mình ta thì cũng không lo, nhưng, nếu ta bởi vậy mà liên lụy Thất Nương, Hồng Nô bọn họ, muội bảo ta làm saođối mặt với họ? Rốt cuộc là ta ích kỷ, hay là muội ích kỷ?



- Viện cớ, tất cả đều là cái cớ cho sự ích kỷ của huynh.



Phong Nghi Nô cười khan một tiếng, nói:



- Chẳng lẽ huynh quên tại sao tỷ tỷ lại như thế sao? Chính là bởi vì cuộc tranh quyền đoạt lợi giữa những đại thần các người, nếu không như thế, sao tỷ tỷ có thể gặp này tai bay vạ gió, tỷ tỷ mới là người vô tội nhất. Vậy mà, lúc này huynh lại thấy chết không cứu, thật sự không ngờ được, huynh lại là người vô tình vô nghĩa như vậy.



Bịch!



Lý Kỳ đập mạnh xuống bàn một cái, đứng dậy cả giận nói:- Phong Nghi Nô, muội đủ rồi đó.



- Xem như ta nhìn lầm người rồi.



Phong Nghi Nô nhớn hai hàng lông mày, vung ống tay áo lên, hùng hổ xông ra ngoài.



- Phong ôi.



Lý Kỳ hạ tay xuống, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được, thở dài một tiếng.



Phong Nghi Nô lao ra không đến một khắc, ngoài cửa bước liền có một người bước tới.



Lý Kỳ hé mắt thoáng nhìn, buồn bực nói:



- Phu nhân, ngươi không cần phải giải thích với ta, ta biết đây là nhà ngươi,đối với ngươi mà nói, không tồn tại cái gọi là nghe lén như vậy, chỉ có thể trách chính chúng ta không cẩn thận, nói chuyện hơi lớn tiếng, sau này sẽ ta chú ý một chút.



Người tới chính là Tần phu nhân.



Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:



- Ngươi còn không biết xấu hổ trách ta, các ngươi ầm ĩ đến cả Tần phủ đều có thể nghe thấy. May mà ta còn giúp các ngươi đuổi mấy hạ nhân kia đi.



Lý Kỳ lắc đầu rồi thở dài, sau đó ngồi xuống.



Tần phu nhân như thoáng chút suy nghĩ nhìn hắn một cái. Than nhẹ một tiếng, nói:



- Kỳ thật việc này cũng không thể trách Phong muội muội, tình cảm của nàngvà Sư Sư vẫn luôn là tình tỷ muội, tâm trạng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng một ít.



- Điều này ta biết, ta cũng không ngu xuẩn đến mức so đo với một nữ nữ nhân đang không có tâm trạng tốt.



Lý Kỳ xoa xoa mặt mình nói.



Tần phu nhân khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói:



- Nhưng, bất kể như thế nào, mạng người quan thiên. Nếu như ngươi có thể cứu được Sư Sư, thì nên ra tay giúp đỡ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.




Tần phu nhân thở dài một cái, chợt thấy Lý Kỳ vẻ mặt bình tĩnh, không có chút nào vui sướng, nói:- Tại sao ngươi không vui vẻ chút nào vậy?



Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:



- Tại sao ta phải vui vẻ?



Tần phu nhân nói:



- Các ngươi đánh thắng trận ma!



Lý Kỳ lại hỏi ngược lại:



- Hóa ra ngươi nghĩ rằng ta phái bọn họ đi là bại trận à!



Tần phu nhân sửng sốt, cứ cảm giác lời này kỳ kỳ sao đó, nhưng lại nói không ra, nói:



- Vậy vậy Lý tỷ tỷ cũng không sao a! Không phải người kính nể Lý tỷ tỷ nhấtsao?



Lý Kỳ cười khổ nói:



- Làm ơn, mấy ngàn Đại lão gia chạy đến hơn ngàn dặm, nếu đến một nữ nhân cũng không bảo vệ được, ta còn có thể trông đợi bọn họ làm được gì? Bọn họ nếu không thắt cổ vì xấu hổ, ta cũng phải thắt cổ.



Lần này Tần phu nhân thật sự á khẩu không trả lời được rồi.



Nhạc Phiên cúi đầu, hai vai khẽ rung.



Lý Kỳ liếc nhìn Nhạc Phiên, nói:



- Nhạc Phiên, nếu như ngươi muốn cười, nhịn không được thì ra bên ngoài cười, phu nhân đây da mặt mỏng. Ồ, đúng rồi, truyền việc này ra ngoài đi, phải nóicao chút, cũng để bách tính biết chi cấm quân này của chúng ta còn có chút kỹ năng, chứ không phải là một đám bao cỏ.



- Tuân mệnh! Thuộc hạ cáo lui.



- Đi đi.



Đợi Nhạc Phiên vừa ra đi, liền nghe được bên ngoài truyền đến một trận cười.



Lý Kỳ lắc đầu thở dài, nói:



- Đứa trẻ này thật đúng là rất nghe lời a? Phu nhân, làm gì mà trừng mắt với ta.



Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng, nói:- Phong muội muội nói không sai, ngươi thật đúng là một người vô tình vô nghĩa, không, ngươi căn bản chính là kẻ máu lạnh.



Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.



Lý Kỳ nói với theo:



- Phu nhân, ta đây cũng không gọi là máu lạnh, nên gọi là bày mưu nghĩ kế, hiểu chứ?