Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1028 : Tới lúc trả nợ rồi

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Hôm nay, Thái Du dẫn đại quân áp giải phản tặc chiến thắng trở về, toàn bộ quá trình chỉ tốn không đến một tháng, điều này cũng khiến gã có đầy đủ lý do đứng trước mặt cả triều văn võ, thổi phồng công lao của mình rồi.



Kỳ thật từ hai ngày trước, gã cũng đã phái người đến báo cho Tống Huy Tông biết rồi, tất nhiên mục đích là hy vọng mình có thể nhận được sự đãi ngộ dành cho anh hùng trở về. Mặt khác, tôi tớ trong phủ của gã cũng bắt đầu tuyên dương công tích vĩ đại của chủ nhân mình khắp nơi, khi nào thì trở về, khi nào thì vào thành, trong đó còn không thiếu sự trợ giúp của Lý Kỳ, việc tuyên truyền phải gọi là chuyên nghiệp a.



Quả nhiên, đợi khi Thái Du vào thành, gần như bách tính cả thành đều đã mong ngóng, đội nghi trượng vừa múa vừa hát, rất náo nhiệt.Thái Du tự nhiên dương dương đắc ý, chỉ thiếu chút nữa là ngã từ trên lưng ngựa xuống, nhưng Nhạc Phi, Ngưu Cao đi theo phía sau lại cảm thấy rất xấu hổ, cùng nghĩ, chỉ là đánh bại một tên giặc cỏ, cần phải phô trương lớn như vậy không?



Không ngờ, đây chính là đạo làm quan, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cho dù là có tội, ngươi cũng phải tuyên truyền thành có công, huống chi đây chính là công lao thật sự, vậy thì càng phải thổi phồng đến mức cả thiên hạ đều biết.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật người làm Hoàng đế cũng hy vọng như thế, thứ nhất, có thể thể hiện ra nước nhà hùng mạnh trước mặt bách tính. Thứ hai, cũng có thể dẫn đến tác dụng cảnh cáo. Cớ sao không làm chứ.



Nhớ ngày đó, rõ ràng Yến Kinh kia chính là dùng tiền tài mua về từ tay Kim Quốc, nhưng triều đình cũng không thể nói như vậy, nhất định phải nói dối mà khôngchớp mắt, nói gì mà đây là dựa vào thực lực để đoạt lại, làm cho thật lớn thật đặc biệt, cứ như là rất sợ bách tính không biết vậy, đương nhiên, điều này quả thực cũng lấy được hiệu quả không tầm thường.



Điều mỉa mai là, hậu thế lại không phải là như thế.



Lúc này trong Túy Tiên Cư cũng đều là đàm luận chuyện bình định lần này.



- Chậc chậc, không ngờ là Anh Quốc công này đánh giặc cũng lợi hại thật. Vừa xuất binh đã đánh cho mấy tên giặc cỏ đó tơi bời hoa lá, cả hai thủ lĩnh đều không chạy thoát được.



- Ta thấy không phải vậy, ta cho rằng lần này có thể thắng lợi, là bởi vì bản lĩnh của hai vị tướng quân Nhạc, Ngưu kia.- Nhưng là bất kể nói thế nào, trận này cũng không thể chỉ hai, ba người là có thể đánh thắng, lần này đều là cấm quân được điều cử từ kinh thành chúng ta, hơn nữa chỉ mấy ngàn người, không ngờ có thể đánh bại đối phương mấy vạn người. Cấm quân của kinh sư chúng ta từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?



- Đung vây a! Ta cũng cảm thấy tò mò, trước kia cấm quân của kinh sư chúng ta đều là một đám vô tích sự, chỉ biết ức hiếp bách tính, chẳng có ích lợi gì.



- Các ngươi đây không biết đó thôi, đây tất cả đều là công lao của Lý sư phó nha, ta đây tận mắt nhìn thấy, từ sau khi Lý sư phó đến Tam Nha nhậm chức. Những binh lính kia người nào người nấy bị giáo huấn đến mức ngay cả thở mạnh cũng không dám, hơn nữa, gần đã qua một năm, các ngươi từng thấy binh lính của Long Vệ Quân và Thần Vệ Quân dám bắt nạt bách tính chúng ta chưa?- Nghe ngươi nói như vậy, cũng đúng là vậy thấy, Lý sư phó này thật đúng là lợi hại. Giống như là không có chuyện gì mà ông ta không làm được vậy.



- A? Đó không phải là Lý sư phó sao.



Chỉ thấy Lý Kỳ hãy còn chống gậy, khập khiễng đi đến. Những người khách lập tức nhốn nháo lên, thi nhau hỏi về sự tình bình loạn lần này.



Lý Kỳ bị quay như chong chóng, giơ tay nói:



- Các vị, các vị. Về việc này, ta không biết một chút nào hết. Các ngươi cũng đều biết, bởi vì lần trước ta gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, bị thương ở chân phải, gần đây luôn luôn ở trong nhà dưỡng thương.



Mọi người vừa nghe, cảm thấy rất thất vọng, ân cần thăm hỏi vài câu, rồi về chỗngồi của mình.



Lý Kỳ thở dài một cái, chợt nghe phía trên một người nói:



- Lý sư phó, dạo này vẫn khỏe chứ.



Ngẩng đầu nhìn lên, người nói chính là Triệu Tinh Yến, cười nói:



- Ta đây bệnh đã thể hiện ra ngoài rồi, cô còn hỏi câu này, bụng dạ khó lường nha.


- Ta sớm đã không quan tâm những thứ này rồi, hơn nữa, ngươi không thích mang theo tiền, nhưng ta thì xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch a.- Thật hay giả?



Lý Kỳ hồ nghi liếc nhìn Triệu Tinh Yến, nói:



- Được được được, bữa này ta mời. Cô cũng đừng chê ta lải nhải, ta khuyên cô vẫn nên sớm tìm người rồi thành thân đi thôi, tuổi đã hơi lớn rồi, nhưng làm thiếp cũng miễn cưỡng, thật sự không tìm được người, Cao Nha Nội nhất định sẽ nhận, thứ y có là tiền, có muốn ta giúp cô tác hợp một tay hay không.



Triệu Tinh Yến cắn răng, như cười như không nói:



- Có thể.



- Có phải thật hay không vậy?



- Không giả chút nào.- Ta đây đi tìm Cao Nha Nội nói thật đó.



- Mời.



- Ta đi thật đó.



- Tự nhiên.



Lý Kỳ gãi đầu, hồ nghi nhìn Triệu Tinh Yến, nói:



- Cô cũng đừng có dùng cách khích tướng, ta là người từ trước đến nay nói được, làm được, cũng không phải là chưa từng làm bà mối, chẳng qua là cuối cùng tất cả đều về với mình mà thôi.



Triệu Tinh Yến uống một ngụm rượu, không nói thêm nữa.- Cô thôi đi, ta cũng không lừa được Cao Nha Nội người ta đâu. Cáo từ! Ta xem thường nhất là người khác ăn cơm miễn phí, đặc biệt ở trong quán của ta.



Lý Kỳ quyệt miệng, đứng dậy bước đi. Đương nhiên hắn không đủ tư cách làm mai mối cho Triệu Tinh Yến, hơn nữa, nếu Cao Nha Nội gặp phải Triệu Tinh Yến, thì không bị đùa chết, cũng sẽ bị tàn phế, căn bản là không phải một cấp bậc.



Triệu Tinh Yến nói:



- Qua mười ngày nữa sẽ là sinh nhật của Huyên Huyên rồi.



- Oh.



- Ngươi



- Ta đã oh rồi, cô còn muốn ta thế nào, yên tâm đi, ta sẽ thực hiện lời hứa củamình, năm nay nhất định sẽ không quên.



- Chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi quên lấy gậy.



- Ặc.