Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1038 : Bánh ngọt trong đồng thoại (1)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


- Giày?



Nếu nhìn từ bên ngoài, Nhu Phúc Đế Cơ không có nói sai.



Phía dưới chiếc chụp quả thực là một chiếc giày. Nói một cách chính xác là một chiếc giày thủy tinh. Càng nghiêm khắc hơn, có lẽ là một chiếc bánh ngọt thủy tinh hình giày.



Nhưng vừa thấy chiếc “giày thủy tinh” trong suốt này, hiện lên ánh sáng màu tím nhạt, chiếc giày cao gót, đầu mũi giày nhọn, cạnh xiên có hoa văn hình hoa mai, rất nông, rất mơ hồ, thể hiện dưới ánh sáng rất mê người.



Phía dưới “giày thủy tinh” là một chiếc kệ hình tròn, hiện lên hình trụ. Phía trên là hoa văn được làm từ bơ phết lên, có cảm giác tầng lớp, nhìn rất giống một chiếc váy màu trắng nón. Ngoài ra còn điểm xuyết hoa anh đào màu đỏ, đẹp vô cùng.



Sức quấn hút của chiếc giày thủy tinh này, dù là người hậu thế cũng không có thiếu nữ nào có thể cưỡng lại được, càng huống hồ là ở thời này.



Triệu Đa Phúc bất giác ngây người ra.



Lý Kỳ thấy bộ dạng ngây ra của Triệu Đa Phúc, không khỏi dương dương tự đắc, không phí công chút nào. Kỳ thực chiếc bánh ngọt này chính là hậu thế gọi là bánh ngọt pha lê. Chẳng qua là Lý Kỳ vận dụng độc đáo, làm thành giày thủy tinh.



Nên nhớ sự xuất hiện của bánh ngọt không phải vì hương vị, phần lớn là ở ý nghĩa. Cho nên, Lý Kỳ cảm thấy đối với thầy làm bánh ngọt mà nói đều muốn mỗi chiếc bánh ngọt tự tay mình làm đều có ý nghĩa riêng của nó. Như vậy mới có thể gọi là bánh ngọt. Nếu không, dù là ăn ngon, cũng mất đi bản chất thực sự của bánh ngọt.



Một lát sau, Lý Kỳ thấy Triệu Đa Phúc vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, do đó khẽ gọi:



- Nhu Phúc Đế Cơ, Nhu Phúc Đế Cơ?



Triệu Đa Phúc bỗng giật mình, trước tiên là dùng đôi bàn tay che cái miệng nhỏ lại, hai mắt trợn trừng lên, khiến Lý Kỳ kinh ngạc. Rất đáng yêu, khiến cho Lý Kỳ bật cười thành tiếng.



Nụ cười này của hắn, khiến Triệu Đa Phúc lập tức phản ứng lại, liền buông tay xuống, chỉ về phía chiếc bánh đó nói:



- Đây …. Đây là bánh sinh nhật sao?



Lý Kỳ lườm một cái nói:



- Đúng vậy.



Trong lòng lại còn cho rằng, câu trả lời này của hắn rất ngu ngốc.



Triệu Đa Phúc hiếu kỳ nói:



- Chiếc bánh sinh nhật này sao lại có bộ dạng như vậy? Vì sao lại khác với chiếc mà ta thấy lần trước?




Ta đây là không có lòng tốt sao? Lý Kỳ hoang mang nói.



Triệu Đa Phúc lại thì thào lẩm bẩm:



- Nhưng ngươi nói cũng đúng. Nếu muốn tam ca biết Huyên Huyên không nghe lời, một lòng muốn đi trả thù người xấu, chắc chắn sẽ giận Huyên Huyên. Cùng lắm thì Huyên Huyên không đi tìm người xấu đó là được chứ gì.



Hóa ra là nàng nghĩ là chuyện này! Lý Kỳ không khỏi không kìm nổi tiếng cười. Không kìm nổi lòng liền đưa tay sờ đên đầu Triệu Đa Phúc, ánh mắt đầy trìu mến, có phần áy náy.



Triệu Đa Phúc bỗng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ bị nàng nhìn chằm chằm liền sửng sốt, thầm mắng mình, đáng chết. Đây có lẽ là đầu của Đế Cơ, sao có thể sờ loạn lên được? Mau chóng thu tay về, ngượng ngùng nói:



- Xin lỗi, xin lỗi.



Triệu Đa Phúc lơ đễnh, ngược lại còn có chút vui vẻ nói:



- Trước đây, tam ca cũng thường thích vuốt tóc ta. Nhưng, ta không thích, còn thường vì vậy mà nổi giận với tam ca. Còn bây giờ ….



Lý Kỳ cũng không biết nên nói thế nào mới được, chỉ nói:



- Đúng vậy! Trước đây thần cũng thường thích xoa đầu A Manh ….



Nói tới đây, hắn bỗng ngây người ra.



Triệu Đa Phúc lại hiếu kỳ nói:



- A Manh là ai?



- A Manh là ai?



Lý Kỳ cười khan vài tiếng, nói:



- Câu hỏi này quá hay …. Nhưng, thần thấy chúng ta nên ăn bánh sinh nhật trước đã.



Hắn nói xong liền cầm một con dao nhỏ lên, chuẩn bị cắt bánh.