Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1038 : Bánh ngọt trong đồng thoại (2)

Ngày đăng: 07:38 30/04/20


Không ngờ Triệu Đa Phúc bỗng nhiên ngăn lại, giơ hay tay ra, khẩn trương nói:



- Ngươi muốn làm gì?



Lý Kỳ sợ hãi, liền thu con dao lại, sợ làm tổn thương tới Triệu Đa Phúc, kinh ngạc nói:



- Cắt bánh. Chuyện này vẫn do thần làm mà. Trẻ con không được dùng dao.



Triệu Đa Phúc nói:



- Ai …. Ai nói muốn cắt bánh?



- Không cắt thì ăn thế nào?



- Ta không nói muốn ăn mà!



Lý Kỳ kinh ngạc nói:



- Người không ăn? Vì sao? Lẽ nào người không thích?



Triệu Đa Phúc nói:



- Ngươi quản ta, bánh sinh nhật của ta nếu ngươi đã tặng cho ta rồi, đó là chuyện của ta.



Lý Kỳ nói:



- Thần biết, nhưng ….



- Đây là của ta.



- Thần không nói không phải của người. Nhưng, chiếc bánh này không ăn cũng sẽ hỏng.



Trong mắt Triệu Đa Phúc hiện lên chút do dự, lại kiên trì nói:



- Đây là của ta.



Mẹ kiếp! Lý Kỳ chửi thầm một câu, nói:



- Nhưng ….



- Của ta.



Ây da, ta điên mất. Lý Kỳ giơ một tay lên, nói nhanh:



- Thần nói lại một lần nữa. Thần biết chiếc bánh này là của người. Nhưng, chiếc bánh này nếu bây giờ người không ăn, chờ tới khi bị hỏng rồi, người mới ăn, sẽ bị đau bụng.



Triệu Đa Phúc không nhịn được nói:




- Nói nghe xem.



Tần Cối nói:



- Hiện giờ gần như là thương nhân hoặc những quan lớn trong kinh thành chúng ta đi ra ngoài làm ăn. Cho nên, họ đều mong chờ ngày khởi động Phi tiền Cục này. Tuy nhiên, rất nhiều quan phủ địa phương đều rất thiếu tiền. Nếu bây giờ Phi tiền Cục mở cửa, Phi tiền Cục kinh thành lập tức sẽ xuất hiện hiện tượng bành trướng. Nhưng, thương nhân đi ra ngoài căn bản là không thể kiếm được tiền.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Cho nên, chúng ta trước tiên phải đảm bảo khoản phí vận chuyển.



Tần Cối gật đầu nói:



- Đúng vậy.



- Dù sao khoản phí vận chuyển này cũng không thể thiếu được. Dù là buôn bán gì cũng cần có giá thành. Vì vậy phải cố gắng theo sát, trước tiên là khai thông tuyến đường từ Đông Kinh tới Hàng Châu. Phí vận chuyển tới Hàng Châu, sau đó chia ra thành hai đường đi tới các nơi.



Tần Cối nói:



- Đúng vậy. Hạ quan biết nên làm thế nào rồi.



Lý Kỳ bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền nói:



- Ngoài ra, trước tiên sẽ khai trương Phi tiền Cục ở Đăng Châu và Lai Châu.



Tần Cối ngẩn người ra nhìn Lý Kỳ có chút kinh ngạc.



Lý Kỳ giải thích:



- Chúng ta từ trước đến nay vẫn luôn xem trọng Giang Nam. Nhưng, bắt đầu từ bây giờ, ta định bắt đầu khai thác Lai Châu, Đăng Châu, cũng chính là khu vực từ phía đông Đông Kinh. Sẽ biến họ thành trạm đầu tiên của tân pháp phương bắc.



Tần Cối không khỏi sửng sốt. Y đi theo Lý Kỳ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lý Kỳ thực sự đề cập tới việc mở rộng tân pháp ở tây bắc. Y cảm thấy có chút đột ngột, liền nói:



- Đại nhân, nếu muốn mở rộng tân pháp ở Hoàng Hà, hạ quan thấy có thể lấy phủ Đại Danh làm điểm thí nghiệm. Một là phủ Đại Danh rất gần kinh thành, thuận tiện cho việc khống chết. Hai là, phủ Đại Danh bản thân có thực lực tương đối, nhân khẩu nhiều, tân pháp có thể kịp thời phổ cập. Ba là, chúng ta còn có thể lấy phủ Đại Danh làm trung tâm, thúc đẩy mở rộng tân pháp theo kiểu thúc tiến tới khu vực phía đông Đông Kinh.



Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:



- Ta có nói muốn mở rộng tân pháp ở phương bắc sao?



Tần Cối a lên một tiếng, nói:



- Vậy không biết ý của đại nhân là gì?



Lý Kỳ nói:



- Chỉ là nhằm vào Đăng Châu và Lai Châu. Những việc khác không cần quan tâm. Ngược lại, chúng ta còn phải xây dựng vùng đất này thành trung tâm kinh tế và trung tâm quân sự phương bắc.