Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1057 : Ngươi thật sự không nên cứu ta (2)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Vào thời cổ đại bất hiếu có ba loại. Vô hậu là lớn nhất, hơn nữa không sinh được con nguyên nhân nhất định là ở người phụ nữ. Tâm bệnh này cũng sẽ đi theo Lý Thanh Chiếu cả đời.



Không hiểu sao, so với chính bản thân nàng mà nói, Lý Thanh Chiếu đã xem như là tốt số rồi.



Lý Sư Sư chuyển sang đề tài khác, quay sang Lý Kỳ nói:



- Lý Sư Phó, mấy hôm trước Lưu nương tử đã cho ta biết, sau khi ta chữa xong được bệnh này còn phải bồi bổ nửa năm nữa. Vậy [Thần Điêu Hiệp Lữ], e là ta không viết được nữa.



Lý Kỳ kỳ thực cũng phát hiện thấy sự biến đổi của Lý Thanh Chiếu, liền nói:



- Không sao, không phải là một cuốn sách sao, viết hay không cũng không sao. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ chính là bệnh tình của Sư Sư cô nương. Những việc còn lại đều để sang một bên đi.



Lý Sư Sư nói:



- Như vậy cũng được sao? Nếu cuốn sách này viết được một nửa mà không viết nữa, vậy những độc giả đó sẽ từ bỏ ý định. Tới khi đó còn có thể liên lụy tới danh tiếng của Lý Sư Phó và Thái sư.



Nếu ngươi không khỏe, ta cũng sẽ bị tổn hại tới danh tiếng. Lý Kỳ vì không muốn để Lý Sư Sư lo lắng, chỉ còn biết nói:



- Được rồi, ta sẽ tìm người khác viết thay.



Phong Nghi Nô lên tiếng:



- Tiếc là phong cách của ta và tỷ tỷ khác nhau, không thể viết thay được.



Nói xong, ánh mắt nàng bỗng sáng lên nói:



- Còn có một người có thể giúp tỷ.



Lý Kỳ nói:



- Muội nói không phải là Tần phu nhân chứ?



Phong Nghi Nô gật đầu nói:



- Tài văn của Vương tỷ tỷ có lẽ cũng sánh ngang với Lý tỷ tỷ. Hơn nữa, phong cách của cô ta cũng tương tự như tỷ tỷ.



Lý Kỳ buồn bực nói:



- Chuyện này muội miễn đi. Tần phu nhân hiện giờ đã rất yêu quý Chính Hi rồi. Đừng nói viết sách, dù là để cho nàng ấy đi nhặt vàng, e là nangf ấy cũng không muốn đi.



Lý Thanh Chiếu bỗng lên tiếng:



- Hay là để ta thử xem.



Ba người còn lại đều nhìn nhau ngạc nhiên.



Phong Nghi Nô nói:



- Lý tỷ tỷ, tỷ bằng lòng giúp?



Lý Thanh Chiếu gật đầu cười nói:




Cách Hoàng Hà khoảng 50 dặm về phía nam, một đội quân khoảng hơn 30 người từ từ đi vào trong thành. Hơn 10 người phía trước, ở giữa có một chiếc xe ngựa, phía sau còn có năm sáu chiếc xe lừa chất đầy hàng hóa, hình như là vừa mới qua sông Hoàng Hà. Đi được một lát, bỗng thấy giữa đường xuất hiện một hàng rào. Bên cạnh hai hàng rào còn có khoảng 30 kỵ quân đứng đó.



- Hu ….!



Họ lập tức dừng lại, chỉ thấy một vị công tử tuấn tú cưỡi ngựa đi lên phía trước, hỏi:



- Chuyện này là thế nào?



Trong ngữ khí còn ẩn chứa sự tức giận.



Một binh sỹ trong đối phương bước lên phía trước, xin lỗi nói:



- Xin lỗi, ở đây đang tiến hành quân diễn, nếu các hạ muốn vào thành, xin mời đi vòng qua con đường phía đông bắc cách xa 10 dặm.



Người đó dường như nghe xong mà thấy sửng sốt, nói:



- Quân diễn? Quân diễn cái gì mà ngay cả đường cũng che kín đi thế.



Người lính đó nói:



- Đây chính là bí mật quân sự, không thể tiết lộ, mời các hạ mau chóng rời đi.



- Cái gì? Một tên lính cỏn con ngươi mà cũng dám nói với ta những lời như vậy. Ngươi có biết bổn công tử là ai không?



Người đó tức giận quát.



Tên lính đó liền đáp:



- Chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự, xin các hạ lượng thứ.



- Hôm nay ta muốn đi lối này, ta xem các ngươi làm gì được ta.



Bá bá bá!



Những binh lính đó cũng rõ ràng, dứt khoát, rút binh khí ra. Tên lính đó lại nói:



- Xin mời các hạ đi đường vòng.



Lần này có lẽ còn mang theo ý cảnh cáo.



- Ngươi ….



Vị công tử đó dường như không ngờ những tên lính này lại hung hăng như vậy, lại dám rút binh khí ra, bất giác ngây người ra.



Lúc này, trong xe bỗng truyền ra một giọng nói:



- Xảy ra chuyện gì?



Vừa dứt lời, chỉ thấy rèm cửa xe từ bên trong mở ra, một lão già râu tóc hoa râm, nhíu mày nhìn về phía trước.