Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1080 : Bị buộc ứng chiến (1)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Nếu đổi lại là những người khác nói lời này, e rằng trong mắt người đời cũng là quá bình thường, dù sao trên đời cũng không có mấy người có thể bỏ ra năm vạn quan, nhưng nếu chính miệng Lý Kỳ nói ra lời như vậy thì sẽ chỉ khiến cho cộng đồng căm phẫn.



Cao Cầu nghe đến ngây người, ông ta không dám tin hỏi:



- Ngươi --- ngươi vừa nói gì?



- Không có tiền a!



Lý Kỳ gãi đầu đáp.



Hồng Bát Kim không thể chấp nhận điều này, ông ta nhỏ giọng nói thầm:



- Ngươi mà không có tiền, thần tiên cũng không tin được.



Tuy ông ta nói cũng rất nhỏ, nhưng do mọi người trong phòng đều bị câu nói của Lý Kỳ khiến cho sợ ngây người nên yên tĩnh vô cùng, do vậy mỗi người đều nghe được rõ ràng.



- Hồ đồ!



Cao Cầu bỗng nhiên vỗ mạnh xuống bàn, hướng Lý Kỳ chất vấn:



- Tiểu tử ngươi có biết xấu hổ không mà nói mình không có tiền?



Lý Kỳ cảm thấy mờ mịt:



- Thái úy, vì sao ta phải cảm thấy xấu hổ, ta chỉ nói sự thực mà thôi.



- Ngươi ----.



Cao Cầu bị Lý Kỳ làm cho tức giận không nói được một lời, ông ta cùng với Lý Kỳ có nhiều lần hợp tác làm ăn, hai bên coi như hiểu rõ nhau, Lý Kỳ có bao nhiêu tiền, sao ông ta có thể không rõ được.



Triệu Hoàn đứng ra hòa giải nói:



- Lý Kỳ, có phải là ngươi không muốn đánh cuộc hay không, cho nên mới lấy cớ như vậy.



- Buồn cười.



Cao Cầu phẫn nộ quát lên:



- Bọn khỉ xơ cọ này đã dám cưỡi lên đầu chúng ta, nếu không người nào dám ứng chiến, chẳng khác nào nói cho người khác rằng Đại Tống ta không người?



Mẹ! Có người thì cũng không thể phung phí thế được, Lý Kỳ buồn bực nói:



- Các vị, việc này thật đúng không phải là lấy cớ, ta thừa nhận rằng lấy thực lực của Túy Tiên Cư, không phải không bỏ ra được năm vạn quan, nhưng Túy Tiên Cư cũng không so được với Hồng gia, Chu gia, sản nghiệp của bọn họ rộng khắp gia tộc, tiền đều nắm trong tay của bọn họ, mà chúng ta thì kinh doanh với hình thức đầu tư cổ phần, một mình ta không thể quyết định được, cần phải họp để thương lượng. Hơn nữa muốn lấy ra nhiều tiền vậy cũng không phải là chuyện sớm chiều có thể giải quyết, chắc chắn đến đêm mai sẽ không lấy ra nhiều tiền thế được.



Bạch Thì Trung vội vàng đứng ra ủng hộ:


- Lý Kỳ, ngươi có nắm chắc được phần thắng không?



Lý Kỳ cười khổ đáp:



- Nếu như ta nắm chắc thì lúc đấy đã đáp ứng luôn rồi, có nhiều tiền thế ta cũng muốn kiếm chút, nhưng bài bạc đánh cuộc còn phụ thuộc vào vận may.



Triệu Hoàn cau mày nói:



- Nếu mà thua thì mất mặt lắm.



Lý Kỳ thở dài:



- Vì biết mất mặt cho nên ta mới không muốn đi, chuyện này rõ ràng là đối phương chiếm ưu thế.



Triệu Hoàn cũng gật đầu nói:



- Cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta đối với bài bạc dốt đặc cán mai, sợ rằng đến lúc đó còn kéo ngươi chân sau.



Y nói cũng có chút đạo lý, với tính cách của y, đến đấy không bị người làm thịt thì hắn cũng phải phân tâm chiếu cố y. Lý Kỳ âm thầm nhíu mày:



- Nhưng điện hạ cần thực hiện chức trách, nhất định phải có mặt.



Triệu Hoàn bất đắc dĩ lắc đầu, nói:



- Đúng vậy! Cho nên --- lần này toàn bộ phụ thuộc vào ngươi đấy Lý Kỳ ạ.



Lý Kỳ ‘a’ một tiếng, nói một cách không thế nào thuyết phục;



- Không phải thế chứ, điện hạ, ngài nói việc này phải giúp thế nào, hiện giờ ta đều là bất đắc dĩ.



Triệu Hoàn vỗ vai hắn an ủi:



- Ngươi làm được, bổn vương hết sức tin tưởng ngươi. Tốt lắm, bổn vương cáo từ trước.



Y nói xong cũng nhanh chóng chuồn mất.



- Ai, điện hạ, ta ----



Lý Kỳ đang muốn nói mình cũng không nắm chắc, nhưng Triệu Hoàn chạy so với người khác còn nhanh chút, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Lý Kỳ tức giận trợn mắt mắng:



- Lãnh đạo đúng là lãnh đạo! Rất con mẹ nó không có trách nhiệm, xem ra lần này đi sẽ dữ nhiều lành ít.