Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1080 : Bị buộc ứng chiến (2)

Ngày đăng: 07:39 30/04/20


Chạng vạng ngày thứ hai, bên bờ sông Kim Thủy, ngựa xe như nước, giăng đèn kết hoa, đèn đước sáng trưng, xem ra Hồng gia đã làm đầy đủ chuẩn bị, con phố mỹ thực và quán rượu cũng nghênh đón đón giờ cao điểm. Khách nhân tới đây tất nhiên là hy vọng có thể trước tiên biết được tin tức của lần đánh cuộc này.



Từ khi Hồng Vạn đổ phường mở ra tới nay, có không ít phú thương mê mẩn cá cược, nhưng chưa có một ngươi bỏ ra được một vạn quan, mà kim ngạch của ván bài này ít nhất cũng phải hai trăm ngàn quan, như vậy sao có thể không khiến cho dân chúng chấn động.



Thanh danh của Đại thực, Byzantine cũng triệt để khai hỏa ở kinh thành. Hiện giờ dân chúng kinh thành nói tới Đại Thực, Byzantine đều âm thầm tặc lưỡi, rất bá đạo, rất có tiền, rất thổ hào!



Do có quá nhiều người, hơn nữa thái tử cũng tham dự, cho nên triều đình cũng phái đến không ít hộ vệ, canh giữ ở phụ cận thuyền cá cược, trừ bỏ khách quý được mời, bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần, ngay cả mặt sông cũng bị phong tỏa gắt gao.



Chuyện đến nước này, Lý Kỳ vì muốn giúp sòng bạc Hồng Vạn hấp dẫn càng nhiều khách nhân nên đã đề nghị với Hồng Bát Kim khiến ông ta tại tràng đánh bạc ngăn một bình phong lớn, tường thuật lại tình huống bên trong tràng đánh bạc.



Hồng Bát Kim cũng tiếp thu đề nghị của Lý Kỳ, lúc này tại chính giữa đại sảnh, có một vùng hình trứng được quây bởi nhiều tấm ván gỗ, trên các tấm ván có không ít móc sắt, bên sườn còn đặt một đống bài tú lơ khơ làm bằng gỗ, dài khoảng một thước, có bốn người cầm đặc chất xoa tử đứng bên cạnh đợi lệnh.



Đại bình vừa bày ra, đã hấp dẫn không ít khách nhân.



Chỉ chốc lát sau, một đoàn xe ngựa thật dài đi qua, đoàn xe này trược tiếp dừng ở khoảng đất trống phía trước sòng bạc, chỉ thấy Triệu Hoàn khoác một kiện áo bào gấm màu tím từ chiếc xe ngựa đầu tiên bước xuống, hai bên đứng tả hữu hộ pháp là Cảnh Trọng Nam và Lý Cương, khí thế miễn bàn. Mấy xe ngựa phía sau bước xuống toàn một đám người nước ngoài tóc vàng, tóc nâu, mỗi người hình thể cao lớn uy mãnh, bọn họ thấy có nhiều người đến xem, khóe miệng đều mang theo tươi cười đắc ý. Đặc phái viên của các quốc gia khác cũng lần lượt xuống xe ngựa, tuy nhiên, bởi vì ví tiền rỗng mà bọn họ chỉ có thể tiến vào để vây xem cuộc chiến.



Tất cả dân chúng đứng vây xem đều hướng Triệu Hoàn thi lễ.



Nhưng đây mới chỉ là vừa bắt đầu, kế tiếp đến lượt Thái Thao, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn, Đồng Quán, Bạch Thì Trung và các khách quý quan trọng khác đều lần lượt trình diện, thanh thế rất lớn, phía sau nhất định là một hồi tinh phong huyết vũ.



Dân chúng vây xem đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.



Thế nhưng, đợi đã lâu mà một vị nhân vật chính lại chậm chạp không xuất hiện, người này chính là Lý Kỳ, điều này khiến cho quần chúng vây xem đứng ở đầy trời tuyết rơi mỏi mắt mong chờ.



Qua một hồi lâu, Lý Kỳ mới khoan thai đến muộn, hắn vừa đùa với nhi tử, thiếu chút nữa quên cả thời gian, may có Bạch phu nhân nhắc nhở. So với các khách quý khác, Lý Kỳ xuất hiện rất khiêm tốn, một chiếc xe ngựa, mang theo hai người là Mã Kiều và Tần Cối, trông có vẻ vô cùng mất mặt. Kỳ thật hắn cũng không muốn thế, chẳng qua do quá vội thôi.



- Kinh tế sử ( Lý sư phó) đến rồi.




- Đa tạ, đa tạ.



Triệu Tinh Yến đến gần bên người Lý Kỳ, chắp tay cười nói.



Lý Kỳ thấp giọng hỏi:



- Ta không biết là cô cũng có hứng thú với bài bạc đấy?



Triệu Tinh Yến cười nhẹ nhàng, bất giác lộ ra một hàng răng trắng như tuyết, nói:



- Ta đối với đánh bạc thật ra có hứng thú không lớn lắm, nhưng ngươi cũng biết ta là một người trần tục nghèo khó, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, vì thế đã nghĩ đến đây xem xem.



Toát mồ hôi! Hóa ra trên đời này còn có một kẻ so với ta còn thích giả làm người nghèo hơn, thật sự là núi cao còn có núi cao hơn. Lý Kỳ âm thầm than phục, cười ha ha nói:



- Chắc cô phải thất vọng rồi, bởi vì nơi này không cược tiền, mà cược thẻ.



Triệu Tinh Yến cười nói:



- Vậy cũng không có cách nào, chỉ cần ngươi cùng thái tử ca ca của ta đừng khiến người thất vọng là được.



Lý Kỳ cười khổ nói:



- Cô đừng cho ta thêm áp lực, thực không dám dấu, bản nhân đã không gánh được rồi. Xin mời.



- Mời.