Bắc Tống Phong Lưu

Chương 135 : Tiến cung?

Ngày đăng: 07:23 30/04/20


Đợi một lát, Bạch Thế Trung bỗng đứng thẳng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Liếc mắt nhìn nhìn Lý Kỳ, khóe miệng mỉm cười, hướng hắn vẫy tay, nói: - Lý Kỳ, ngươi qua đây xem chữ của lão phu thế nào? 



"Mịa! Tới đây bảo mình bình luận chữ? Lão già này đang tiêu khiển mình à." 



Lý Kỳ đứng dậy, cười ngượng ngùng đáp: - Đại nhân cứ chê cười. Đối với thư pháp, tại hạ dốt đặc cán mai. 



- Không sao, không sao, cứ qua nhìn xem. 



- Vâng, như vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.



Lý Kỳ đi tới phía trước nhìn, chỉ thấy trên giấy trắng viết bốn chữ to:Thanh Chính Liêm Minh. 



Chữ xấu hay đẹp, Lý Kỳ nhìn không ra. Nhưng bốn chữ này khiến cho Lý Kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ngươi nuôi mười bảy tiểu thiếp, phủ đệ lớn gấp đôi Tần phủ, còn không biết xấu hổ nói thanh chính liêm minh. Xem ra lão hàng này còn vô sỉ hơn cả mình. 



Đương nhiên, những lời này không thể nói ra. 



Lý Kỳ vẻ mặt khâm phục nói: - Dù tại hạ không nhìn ra tốt xấu. Nhưng bốn chữ này quả thật là rất xứng với đại nhân. Đại nhân đã vì nước vì dân mà hao tâm tổn sức. Tại hạ cực kỳ khâm phục. 



Bạch Thế Trung sững sờ, cười ha hả nói:



- Tiểu tử này đúng là! Ha ha, nữ nhi của ta từng nói qua, những lời ngươi nói phải cho rằng ngược lại, thì mới là suy nghĩ trong lòng ngươi. 



Mẹ, Bạch nương tử đúng là nhìn thấu mình. 



Lý Kỳ vội lắc đầu nói: - Đâu có, đâu có. Những lời tại hạ vừa nói đều xuất phát từ phế phủ, thật không thể thật hơn. Huống hồ ở trước mặt đại nhân, tại hạ đâu dám nói dối nửa câu. 



- Rồi, rồi, ta tin ngươi là được. 



Bạch Thế Trung gật đầu, lại thở dài: - Bốn chữ này, lão phu không dám nhận. Lão phu chỉ cầu có thể làm được cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, là đủ.




- Ấy, đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. 



Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Túy Tiên Cư chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi. Quan trọng nhất chính là, một người đơn thuần như tại hạ, thực sự không thích hợp với cuộc sống trong cung. Huống hồ tại hạ đã rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tạm thời còn chưa muốn thay đổi. 



Đơn thuần? Lý Kỳ? Lý Kỳ hắn mà đơn thuần? 



Bạch Thế Trung âm thầm cười khổ, nhưng nghe thấy hắn không muốn tới ngự thiện phòng, ánh mắt kinh ngạc nói: - Ngươi phải nghĩ kỹ vào. Có thể được nấu ăn cho Hoàng thượng, chính là một việc rạng rỡ tổ tông. 



- Xin lỗi đại nhân. Tính tình của tại hạ thực sự không hợp với nội cung. Nếu gây ra họa gì, tại hạ cô đơn một người không sao cả. Nhưng nếu liên lụy tới đại nhân, thì đúng là tội quá. Lý Kỳ đáp. "Nấu ăn cho Hoàng thượng? Kiểu gì cũng tổn thọ vài chục năm." 



Bạch Thế Trung đã được chứng kiến kiểu ăn nói không cấm kỵ của Lý Kỳ, nên cũng hơi do dự, khẽ nói: - Ngươi không muốn thì cứ nói ra là được, không cần cầm mấy thứ đó dọa ta. Được rồi, người có chí riêng. Nếu ngươi đã không muốn tiến cung, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi. 



- Đa tạ đại nhân đã thông cảm.



Lý Kỳ vội vàng đứng dậy chắp tay nói. Trong lòng lại rất hoang mang. 



Nói xong chính sự, Bạch Thế Trung và Lý Kỳ cũng không có chủ đề chung gì để nói, hàn huyên vài câu, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ. Bạch Thế Trung nói vài câu khách sáo, liền gọi Phong Phong tiễn Lý Kỳ. 



Mới ra hậu viện, Lý Kỳ chợt thấy Hạnh Nhi vội vã chạy tới cửa chính, liền gọi: - Hạnh Nhi, Hạnh Nhi. 



Hạnh Nhi quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, hơi sững sờ, thi lễ nói: - Chào Lý công tử, công tử tới đây lúc nào vậy? 



- Được một lúc rồi.



- Công tử tới tìm Thất Nhi Tỷ à? 



- Không, là lão gia nhà cô bảo ta tới cùng ngài ấy thảo luận quân quốc đại sự. Lý Kỳ tùy ý đáp.