Bắc Tống Phong Lưu

Chương 134 : Bạch Thế Trung cho mời

Ngày đăng: 07:23 30/04/20


Tả Bá Thanh vội buông thìa xuống, gật đầu nói: - Món súp này cực kỳ mỹ vị, chỉ có nhiều chỗ tại hạ không rõ. 



- Vậy à, ngươi nói xem. 



- Vâng. 



Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý sư phó, tại hạ vừa nếm thấy món súp chắc hẳn là dùng gà, vịt, chân giò, ốc khô, một số nguyên liệu hầm thành. Không biết tại hạ nói có đúng không? 



"Má, là cao thủ!"



Lý Kỳ sững sờ, thoáng gật đầu nói: - Không sai. 



- Nhưng vì sao món súp này lại trong suốt như nước vậy? Không biết ngươi đã dùng phương pháp nào loại bỏ toàn bộ đục ngầu? Tả Bá Thanh hiếu kỳ hỏi. 



Người này thật không đơn giản, vừa hỏi đã hỏi ngay điểm quan trọng. 



Lý Kỳ mỉm cười nhìn Tả Bá Thanh, nói: - Bí mật. 



Tả Bá Thanh vừa nghe, liền sững sờ tại chỗ.



Lần trước vị đại quan nhân đã lĩnh giáo hai chữ chân ngôn này của Lý Kỳ rồi, nên chỉ biết cười khổ lắc đầu. 



Tả Bá Thanh hơi trầm ngâm, liền biết vì sao Lý Kỳ không muốn nói. Cũng không tiếp tục truy vấn, hỏi: - Vậy rau cải kia công tử làm kiểu gì? Tại hạ đã nếm qua, nhưng không giống luộc, cũng không giống hấp. 



Lý Kỳ khẽ cười: - Bí mật. 



Tả Bá Thanh triệt để hết chỗ nói rồi. Tiểu tử này đúng là dầu muối không vào, miệng thật là kín.



Đại quan nhân thấy vậy liền cười ha hả, sau đó nói với Tả Bá Thanh: - Ngươi hỏi hắn còn không bằng trở về cẩn thận suy nghĩ. Tiểu tử kia khẳng định sẽ không tiết lộ một chữ cho ngươi. 



Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nói: - Xin lỗi Tả đại ca, hai điều huynh vừa hỏi, đều là mấu chốt của món ăn này. Mà món ăn này lại là trấn điếm chi bảo. Thứ cho tiểu đệ không thể nói. Mong Tả đại ca thông cảm. 



Lời đã nói tới mức này, Tả Bá Thanh cũng không tốt hỏi, cố nặn vẻ tươi cười nói: - Không sao, không sao, tại hạ hỏi vì lòng hiếu kỳ mà thôi. Nhưng vẻ buồn bực hiển rõ ra ngoài.



- Không tồi,, không tồi, món ăn này của ngươi thực không để ta thất vọng. 



Vị đại quan nhân nhấm nháp xong, gật đầu tán thưởng. Bỗng nhướn mày nói: - Ta nên thưởng ngươi cái gì nhỉ 



"Oa, còn có tiền boa cơ đấy. Nếu có thể tặng ta cây quạt trong tay ngươi thì quá tốt rồi. Ta cũng thể giả trang thành tài tử phong lưu." 



Lý Kỳ giống như một nhân viên phục vụ mới ngày đầu tiên đi làm, nhìn y với vẻ chờ đợi. 



Hai mắt đại quan nhân bỗng tỏa sáng, lập tức phân phó người tùy tùng:



- Ngươi lập tức xuống lầu lấy tấm gỗ kia lên đây. Đúng rồi, mang theo cả bút và mực. 



- Vâng. 




Tên của người này thật cá tính. 



Lý Kỳ cười ngượng ngùng, lại nói: - Vậy ta hỏi ngươi, con thứ bảy của Bạch đại nhân tên là gì? 



- Thất Nhi Tỷ tên là Thiển Dạ.



- Vậy nha hoàn của Thất Nhi Tỷ lại tên là gì? 



- Hạnh Nhi. 



Lý Kỳ thấy y đối đáp trôi chảy, trong lòng đã tin bảy tám phần, gật gật đầu, đột nhiên nói: - Vậy Bạch đại nhân có bao nhiêu tiểu thiếp? 



- Mười bảy người. 



Lời vừa thốt ra, Phong Phong liền cảm giác có gì đó không ổn, buồn bực nhìn Lý Kỳ. 



"Má! Nhiều tiểu thiếp như vậy? Không biết lão già kia chịu được kiểu gì."



Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc, cười ha hả nói: - Ta chưa nghe thấy gì cả. Dừng một chút lại nói: - Được rồi, ngươi chờ ta một lát, để ta quay lại tiệm sắp xếp vài chuyện. 



Nói xong, Lý Kỳ quay lại trong tiệm, sai Trần A Nam đi tới Tần phủ thông báo cho Quý Hồng Nô, hôm nay hắn không thể tới. Bảo nàng ta tự mình luyện tập. 



Giao phó xong, Lý Kỳ liền đi theo Phong Phong tới Bạch phủ. 



Đi vào Bạch phủ, Phong Phong dẫn Lý Kỳ tới một gian phòng ở hậu viện, rồi đứng ngoài cửa nói: - Lão gia, Lý sư phó đã tới.



Rất nhanh đã truyền tới tiếng của Bạch Thế Trung: - Vào đi. 



Phong Phong mở cửa hộ Lý Kỳ, giơ tay xin mời: - Mời Lý sư phó. 



- Đa tạ. 



Lý Kỳ chắp tay, sau đó đi vào. 



Trong phòng rất rộng rãi sáng ngời. Trên tường treo vài bức tranh sơn thủy. Bên cạnh có kê một tủ sách. Nhìn cách trang trí trong phòng, thì đây hẳn là thư phòng của Bạch Thế Trung.



Hiện tại, Bạch Thế Trung chính đang đứng trước cái bàn, tay vung vẩy bút lông viết lên một tờ giấy trắng, tư thế mười phần. 



- Ngươi ngồi đợi một chút, lão phu sắp viết xong rồi. 



Bạch Thế Trung cũng không ngẩng đầu, vừa viết, vừa nói. 



"Mịa, lão tử cũng rất bận rộn đây." 



Lý Kỳ âm thầm kinh bỉ Bạch Thế Trung một phen, sau đó tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.