Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1098 : Thịnh yến thế kỉ (6) (2)

Ngày đăng: 07:40 30/04/20


Lý Kỳ cười nói:



- Hoàng Thượng, người cứ đi trước đi, thần và Cao Nha Nội còn có việc muốn trao đổi chút.



Tống Huy Tông mỉm cười rồi cùng với đám Thái kinh đi về phía trước.



Bọn họ vừa mới đi, Lý Kỳ liền ghìm chặt cổ Cao Nha Nội lại, lôi vào một góc, nói:



- Nha Nội, ngươi thật không ra gì, rõ ràng là đã bán đứng ta rồi đó.



Cao Nha Nội cười cợt nhả nói:



- Việc này sao có thể trách ta, ta không nói thì Hoàng Thượng bọn họ không nhìn ra chắc.



Kể ra cũng đúng thật. Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:



- Nhưng ngươi làm vậy thì cũng hơi quá đó.



Cao Nha Nội tỏ vẻ đĩnh đạc nói:



- Chúng ta là huynh đệ mà, phải có chút nghĩa khí đi chứ!



- Cái gì? Ngươi còn dám nói chuyện nghĩa khí với ta?



Lý Kỳ cảm thấy như sắp phát điên, thầm nghĩ, sao ta lại so đo với cái thằng nhãi này làm gì nhỉ, thật là tự chuốc lấy bực vào thân. Đoạn xua tay nói:



- Thôi được rồi, thôi được rồi. À, cái vụ bán hàng từ thiện là thế nào vậy?



Cao Nha Nội cười hề hề nói:



- Cao chứ hả?




- Thất tín với ngươi, thế còn tốt hơn là lừa gạt cha ta chứ! Nếu ở vị trí của ta, ngươi chắc chắn cũng sẽ lựa chọn lừa gạt ta, chứ không thể lừa gạt cha ngươi được, huống hồ ngươi trước kia lừa ta đâu có ít.



Cao Nha Nội bĩu môi, rồi lại nói tiếp:



- Ta đã đồng ý với bọn Tiểu Cửu rồi, kể cả là phải ăn trộm---



Ăn trộm? Thằng nhãi này quả là có gan làm cái việc ngu xuẩn này thật! Lý Kỳ nhấc tay lên nói:



- Dừng. Ta đồng ý với ngươi, lát nữa ta sẽ sai người mang đồ ăn cho mấy thằng khốn kia, nhưng tiền thì phải trả.



Cao Nha Nội gật đầu lia lịa nói:



- Chỉ cần có Tiểu Thiên, thì tuyệt đối không thiếu của ngươi 1 xu.



- Được rồi, được rồi, ta đi trước đây, ngươi chú ý cho ta một chút, đừng có để cái chày gỗ này va vào người khác, ôi cha, ta gặp phải ngươi, cũng coi như là quả báo tích tụ cả 10 đời rồi!



Lý Kỳ xua xua tay, rồi bước đi thật nhanh, hắn thực sự sợ là nếu tiếp tục ở lại, sẽ nổi cái máu sống mái với thằng khốn kia mất.



Đi được độ 20 bước, Lý Kỳ thấy bọn Tống Huy Tông đang đứng dưới cái lều gỗ hình tròn, cái lều gỗ này vốn là để nuôi lừa, sau đó Lý Kỳ cải tạo lại thành tiệm đồ ăn phong vị Ả Rập.



Thực sự là cái tiệm này đơn sơ quá mức, ngay cả 4 vách tường cũng không có, chỉ có vài cái trụ gỗ, phía trên là một cái nóc hình tròn, ở giữa là bếp, hoàn toàn theo phong cách mở, xung quanh bày mấy cái bàn thấp, ngay cả 1 cái ghế cũng không có, chỉ có mấy cái nệm rơm, đòi hỏi phải ngồi khoanh chân, nói dễ nghe một chút thì tiệm này thiết kế theo phong cách bán lộ thiên.



Lý Kỳ đi tới đó, đang định mở miệng nói thì Lương Sư Thành vội đưa tay ngăn hắn lại, tay chỉ về phía giữa lều. Lý Kỳ nhìn theo hướng chỉ đó, liền hiểu ngay ra vấn đề, cười thầm, cái phương thức nướng cá này, các ngươi chưa từng gặp à.



Chỉ thấy giữa lều có một cái lò lửa bằng đá, mép lò xếp mấy cái kẹp sắt, xếp quanh bốn phía thành hai tầng, giữa mỗi cái kẹp sắt đều kẹp một con cá chép to đã được mổ bụng, banh ra hai bên như đang muốn bay vậy.



Do da cá hướng ra ngoài, nên dưới sự trợ giúp của làn khói bốc lên, nhìn từ xa, chỗ cá đó như đang bị bao phủ bởi hơi khói, cứ như thể chúng đang còn sống, bơi tung tăng trong làn nước vậy, trông thật là kì ảo.



Có thể nói là 1 nửa là ngọn lửa, một nửa là cá nướng.