Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1099 : Thịnh yến thế kỉ (7)
Ngày đăng: 07:40 30/04/20
Độp độp độp!
Đứng trước cái thớt lớn bên cạnh lò lửa còn có một vị đầu bếp, lúc này trên cái thớt đặt một con cá chép to, người đầu bếp vung tay chém dao xuống, mổ phanh bụng con cá chép đang dẫy đành đạch, rồi đem rửa sạch, sau khi xẻ hết phần bụng cá ra, lại lấy mấy thanh gỗ to cỡ cái đũa đâm xiên vào da cá phanh thành hai mảnh, rồi lại lấy một thanh gỗ to hơn một chút đâm dọc theo sống lưng cá, sao đó cắm ngang lần lượt thành một vòng bán nguyệt, rồi lại lấy kẹp sắt cố định lại, đặt trên lò lửa.
Động tác vô cùng thành thục, rõ ràng là bình thường đã làm món này rất nhiều rồi.
Nướng cá thì Tống Huy Tông đã thấy nhiều, nhưng nướng theo cái phương thức này thì chưa bao giờ nhìn thấy cả, càng nhìn càng tò mò, đoạn nhìn sang Lý Kỳ đáng đứng cạnh hỏi:
- Lý Kỳ, sao lại nướng cá kiểu này?
Thái Kinh lắc đầu nói:
- Không ổn, không ổn.
Tống Huy Tông hỏi:
- Cái gì không ổn?
Thái Kinh nói:
- Cách nướng này thì chỉ nướng được một bên, Hoàng Thượng, chúng ta đã đứng đây xem lâu vậy, nhưng chưa hề thấy người đầu bếp lật cá, lẽ nào món cá nướng này lại nửa sống nửa chín, nếu là như vậy thì sao có thể khử được vị tanh của cá đây?
Câu nói này khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười một tiếng rồi nói kiểu bí hiểm:
- Hoàng Thượng, Thái Sư, mọi người cứ tiếp tục xem đi đã rồi sẽ biết.
Lẽ nào tiếp theo còn có chỗ kì diệu nào chăng?
Tống Huy Tông và mọi người thấy Lý Kỳ đã nói như vậy, đành nhẫn nại tiếp tục xem.
Một lúc sau, do số gỗ táo đốt trong lò với số lượng không nhiều, cho nên không lâu sau, ngọn lửa đã lay lắt. Vị đầu bếp chuyên trách nướng cá kia thấy lửa sắp tắt, cuối cùng cũng rời khỏi chỗ cái thớt, đi tới cạnh lò lửa, chỉ thấy mặt cá hướng lửa đã từ trắng chuyển sang vàng, rồi lại từ vàng chuyển sang sậm.
Người đầu bếp quan sát thật kĩ màu sắc con cá, khẽ gật gật đầu, sau đó lấy cá ra khỏi kẹp sắt, đặt phần cá vừa rồi không hướng lửa vào chỗ than hồng trong lò tiếp tục nướng.
- Đây---
Ăn thế này thật là sảng khoái quá, không ít người không kìm nổi thốt lên một tiếng “ngon”.
Trong đó, người kích động nhất chính là Tam Hoàng Tử Đại Thực Mohamed. Y đã vội vàng đi tới chỗ Lý Kỳ, cung kính hành lễ với Tống Huy Tông trước, sau đó nhìn Lý Kỳ nói:
- Tài nghệ của Kinh Tế Sử quả là khiến người khác thán phục, bất luận là món bánh hay món cá nướng này, đều hoàn toàn tương đồng với phong cách ẩm thực của Đại Thực chúng tôi, thậm chí còn ngon hơn một bậc.
Thì ra đây là mĩ thực mang phong vị Đại Thực.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu.
Lý Kỳ đứng dậy chắp tay nói:
- Tam Hoàng Tử quá khen rồi, tại hạ không dám, không dám.
Những lời khiêm tốn kiểu này, hắn đã nói phát mệt, nhưng chẳng còn cách nào khác, người xuất sắc đều gặp phải cái phiền não này, nếu cứ nói đúng sự thật thì người ta lại nghĩ mình quá kiêu ngạo, nhưng nếu khiêm tốn, người ta lại nghĩ mình giả tạo, thật là khó xử quá!
Mohamed cảm kích nói:
- Dân chúng Đại Thực chúng tôi đa số là giáo đồ trung thành, cho nên, cấm ăn thịt lợn, cũng không ăn những loài động vật có tướng mạo xấu xí, như là những con mà Đại Tống gọi là ba ba, cua v.v.v. Món bánh này cũng là món ăn chính hàng ngày của người dân Đại Thực, cá cũng vậy, nhưng nếu nói về món bánh thì không có gì phải bàn, chỉ là món cá, ta cho rằng nếu như chế biến bằng loài cá nhiều thịt ít xương bắt từ sông Hy của Đại Thực thì nhất định còn ngon hơn nhiều.
Ăn nói kiểu gì vậy. Lẽ nào cá Đại Tống ta không ngon bằng cá Đại Thực các ngươi?
Với một Hoàng Đế thích nhất là khoe mẽ như Tống Huy Tông thì thấy vậy liền hỉ mũi cười nhạt.
Tuy nhiên, Lý Kỳ lại gật đầu nói:
- Tam Hoàng Tử nói rất đúng, chỉ có điều, lúc trước ta đã có nói rồi, do một số nguyên liệu Đại Tống ta không có, cho nên sẽ vẫn có một vài điểm khác biệt.
Mohamed thấy Lý Kỳ thừa nhận thẳng thắn vậy, trong lòng không khỏi tăng thêm 3 phần bái phục.
Thái Kinh thấy Lý Kỳ đồng tình với quan điểm của Mohamed, liền cảm thấy rất tò mò với loại cá mà Mohamed nói tới, thế là liền hỏi luôn. Mohamed lập tức giảng giải cho Thái Kinh biết, nhân tiện giới thiệu luôn về văn hóa ẩm thực của nước Đại Thực bọn họ.
Một lúc sau, đột nhiên có một trận hương thơm cắt đứt màn diễn thuyết của Mohamed.
Mũi Lý Bang Ngạn khẽ rung lên mấy cái, tìm theo mùi hương mà nhìn, rồi tức khắc kinh ngạc hô lớn:
- Con lạc đà to quá!