Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1184 : Người dũng cảm không biết sợ

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Tin bờ bắc thất thủ rất nhanh đã truyền vào trong Kinh thành.



Sau khi Lý Kỳ biết được, ngoài trừ bất đắc dĩ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Mặc dù hắn đã biết, Tri phủ Đại Danh kia không nghe mệnh lệnh của hắn, tổ chức quân dân chạy trốn, mà ngược lại ngay khi kẻ địch tiến công, lại điều động binh lính chạy xuống phía nam, thế nên đã để lại cho Hoàn Nhan Tông Vọng không ít vật tư quân bị. Nhưng hắn không tức giận, bởi vì những việc này đều nằm trong dự liệu của hắn, đạt được bao nhiêu thì đã là có lời rồi.



Ở quốc gia như triều Tống, một khi có chiến sự, người duy nhất ngươi có thể tin tưởng chỉ có bản thân mình.



Thật ra hắn làm sao có thể không biết tầm quan trọng của phủ Đại Danh, hắn cũng từng nhiều lần có ý muốn khống chế phủ Đại Danh, nhưng rất đáng tiếc đều quay về không công. Mấu chốt là phủ Đại Danh đều là hoàng thân quốc thích, hệ thống hủ bại khá hoàn thiện, bền chắc như thép, căn bản không thể chen vào được. Nghĩ mà xem, Đăng Châu kia cách Khai Phong xa như thế mà còn khó làm như vậy, huống hồ là phủ Đại Danh.



Hơn nữa hắn không thể làm quá rõ ràng, bằng không người khác chắc chắn sẽ cho rằng hắn có mưu đồ khác.



Sau khi hắn nắm giữ binh quyền, quân Kim đã đến dưới thành phủ Đại Danh rồi, căn bản không cho hắn có cơ hội cứu chữa. Việc hắn có thể làm cũng chỉ là nghe theo mệnh trời thôi. Điều duy nhất khiến hắn đau khổ là mấy chục vạn dân chúng kia, nhưng chiến tranh không phải là vậy sao, chính là phải chết người, chính là liên lụy người vô tội. Cho dù ngươi lợi hại cỡ nào, ngươi căn bản cũng không thể ngăn cản tất cả những thứ này xảy ra.



Nếu nghĩ những thứ này khiến cho bản thân mình đau khổ, thì Lý Kỳ dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao cũng vô ích cả, mau chóng triệu tập các tướng sĩ, triệu tập cuộc họp quân sự các tướng lĩnh cao cấp nhất đầu tiên khi hắn đảm nhiệm chức vị Thống soái cao nhất trong cuộc chiến bảo vệ thành Khai Phong.



Mục đích của cuộc họp chính là làm sao bảo vệ phủ Khai Phong.



Lý Kỳ ngồi ở vị trí chính tọa, một đám tướng lĩnh lớn nhỏ ngồi bên dưới. Tuy nói là hội nghị các tướng lĩnh cao cấp nhất, nhưng đa số người làm việc phía dưới đều là tướng lĩnh trẻ tuổi, lấy thủ lĩnh Cấm quân làm chủ, đây cũng là do Lý Kỳ cố ý sắp xếp, bởi vì lão tướng trong Kinh thành đều đức cao vọng trọng, hơn nữa hoặc là người của Đồng Quán, hoặc là người của Thái Du, quân công của hắn quá ít, khó lòng phục chúng. Hắn dứt khoát không dùng những người này, để thế lực mà tự mình bồi dưỡng đi lên đài. Thật ra tai họa lần này không thể nghi ngờ gì cũng đã cho hắn cơ hội tốt nhất.



Lý Kỳ uống một ngụm trà, nghiêm túc nói:



- Tin rằng các vị đều biết rồi, phủ Đại Danh đã rơi vào tay giặc, chúng ta cũng mất đi quyền khống chế khu vực Hoàng Hà. Thành Khai Phong hoàn toàn lộ ra trước mắt của kẻ địch, quân địch vây thành chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Không biết các vị có kế sách ngăn địch nào không?



Phủ Đại Danh rơi vào tay giặc, đối với Khai Phong mà nói là một tin tức vô cùng tổn thương sĩ khí. Một đám tướng lĩnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nói bừa, bởi vì bọn họ đều cảm thấy, khí thế của quân địch như cầu vồng. Thành Khai Phong lúc này như chỉ mành treo chuông, sai lầm một chút có thể tạo thành đả kích mang tính hủy diệt.




Theo một tràn tiếng cười sang sảng, chỉ thấy một người từ ngoài đi vào, chính là Nhiếp Chính Vương Triệu Giai. Y vừa vào thì nói:



- Hay cho một câu ngõ hẹp tương phùng người dũng thắng. Bộ Soái nói không sai, chúng ta không thể ôm ý nghĩ cố thủ để chiến thắng, chúng ta nên ôm lòng tiêu diệt kẻ địch để đánh một trận. Chúng ta không chỉ phải thắng, hơn nữa còn phải đánh ra được khí thế của Đại Tống ta, khiến quân Kim phải trả cái giá nặng nề vì sự coi thường của bọn họ.



Ở trong cung y đối diện với một đám đại thần cầu hòa, hở một chút thì hô trốn, hở một chút lại phái người cầu hòa, nghe đến y nhức cả đầu. Lý Kỳ lại rất ít thượng triều, y lại càng một cây không chống vững nhà, ngay cả một người cùng chung tiếng nói cũng không tìm được. Cứ tiếp tục như vậy, y thế nào cũng mắc phải chứng hậm hực, y vẫn thích ở cùng với những võ tướng này hơn.



Đám tướng lĩnh này nghe mà nóng bừng cả mặt, xấu hổ nha, người ta là một Tri phủ chưa từng ra chiến trường và một hoàng tử được nuông chiều từ bé còn có dũng khí cỡ này, đám xuất thành quyết chiến, còn đám tướng lĩnh chinh chiến sa trường bọn họ lại chịu bó tay bó chân.



Mấy năm, thậm chí là mười mấy năm đánh trận đi đâu mất rồi nha!



Nhạc Phi vô cùng tức giận với chính mình, còn cảm thấy thẹn vô cùng đối với sách lược mà vừa rồi mình đắc ý vô cùng, đây thật sự là càng sống càng thụt lùi mà, đứng lên ôm quyền nói:



- Mạt tướng nguyện xuất thành quyết một trận tử chiến với quân địch.



Đám tướng sĩ Ngưu Cao cũng rối rít đứng đậy, tỏ rõ quyết tâm thề chết đánh một trận, thà chết trận cũng tuyệt không lùi bước, bảo vệ mỗi một tấc đất của phủ Khai Phong.



Dưới sự khích lệ của Lý Kỳ, rất nhanh đã thống nhất được tư tưởng tác chiến, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ.



Kế tiếp chính là điểm binh điểm tướng, Lý Kỳ trực tiếp bố trí toàn bộ mười mấy vạn đại quân ở ngoại ô tỏ rõ quyết tâm của mình. Ngoài ta còn phân phó người tăng cường huấn luyện dân binh, bảo vệ bức tường ngoài thành. Lại phân chia mười mấy cửa thành ngoài thành phủ Khai Phong thành mười mấy khu vực, dẫn đến khu vực năm mươi dặm ngoài ngoại ô, lợi dụng thành trấn, thôn làng, và thành lũy, cao lãnh, cầu đường ở ngoại ô tạo thành từng hệ thống phòng ngự một, trọng bắc khinh nam, từng tầng tiến dần lên, mỗi khu vực phái một chủ tướng trấn thủ, chiếu ứng lẫn nhau, do Nhạc Phi đảm nhiệm Phó Thống soái chỉ huy quân dân bố phòng.



Bản thân Lý Kỳ lại tọa trấn phủ Khai Phong, điều binh khiển tướng. Còn về Triệu Giai, đương nhiên là sắp xếp công tác hậu cần, giao thiệp với những đại thần kia.