Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1186 : Hai tay và linh hồn quỷ quân

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Nhưng thấy con quạ đen phun ngọn lửa giương cánh bay cao, trên không trung xẹt qua thành mấy đường cong tao nhã, ước chừng bay xa được khoảng hơn hai trăm bộ, đột nhiên đáp xuống, giống như hùng ưng săn tìm thức ăn, lúc rơi xuống đất, chỉ nghe thấy "ầm ầm" vài tiếng như tiếng sấm nổ mạnh.



Trong nháy mắt khói đen ngút trời, đất đá bay mù trời, bụi đất tung bay.



Một cảnh dữ dội đồ sộ!



Làm cho Triệu Giai đang xem đến xuất thần bị dọa đến choáng váng, y không ngờ con quạ đen này còn có thể nổ, chợt nghe thấy người đứng bên trái kêu lên:



- Chuẩn bị --- thả.



Rầm rầm rầm!



Triệu Giai quay mạnh đầu nhìn, thấy một hàng chiến xa bên trái, toàn bộ đều trang bị bàn nỏ tiên tiến nhất, một đám đàn ông lực lưỡng trần truồng cầm chùy, đập mạnh vào cò súng.



Vút vút vút vút!



Ba mươi tên dài hơn một mét đồng thời bắn ra, so sánh với quạ đen bay lúc trước, mũi tên này mạnh vô cùng giống như sao băng, chỉ để lại trong mắt mọi người mấy đạo ảo ảnh.



Rầm rầm rầm!



Cùng với mấy tiếng nổ, một đống đá đặt ngoài ước chừng tám trăm bộ trong nháy mắt bị những mũi tên này làm nổ tung, Phải biết rằng bàn nổ chưa bắn ra cực hạn, chỉ vì nguyên nhân sân bãi, nên không thể chạy theo tầm bắn trong này.



Đầu Lý Kỳ co rụt lại về phía sau, hai tay che trước mặt, kinh ngạc kêu lên: - Trời! Uy lực này mạnh hơn rất nhiều. Ha ha, xem ra bọn họ đã cải tiến hỏa dược hơn phân nửa rồi.



Phía trước có một kị sĩ cưỡi ngựa lại đây, cất cao giọng nói: - Ba mươi mũi tên, trúng mục tiêu hai mươi bảy.



Nói xong, người này liền chạy về.



Triệu Giai hoàn toàn si ngốc, y chưa bao giờ thấy một huấn luyện bàn nỏ chính xác như thế này, qua một lúc lâu, y mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Hỏi vội: - Lý Kỳ, quạ đen vừa rồi là chuyện gì vậy?



Quạ đen? Có cần phải thành thật như vậy sao? Ta lại nhìn không ra. Lý Kỳ cười nói: - Điện hạ, kị sĩ quạ đen kia chính là tượng trưng cho quỷ quân, theo phương diện nghệ thuật mà nói thì, cũng có thể là vật biểu tượng. Tên là "Thần hỏa phi nha", không phải là quạ đen thật sự, mà dùng ống trúc nhỏ tạo thành, đây là phát minh mới nhất gần đây. Hiện giờ các tướng sĩ đang luyện tập nắm vững sử dụng loại vũ khí kiểu mới này.



- Thần hỏa phi nha.



Ánh mắt Triệu Giai lộ ra ánh sáng hưng phấn, tên này lợi hại ghê! Lại quét mắt nhìn toàn sân bãi một cái, chỉ thấy một khoảng đất trống rộng lớn, chia làm bảy tám căn cứ huấn luyện, các binh lính đang gia tăng luyện tập đủ loại vũ khí, tiếng nổ mạnh bên tai không dứt, làm cho người ta hoa cả mắt, mọi người đều bận chóng mặt.




Ô Hữu Tài vội chắp tay nói: - Bộ Soái quá khen, tất cả đều là công lao của Bộ Soái, chúng ta đều chỉ là làm theo thôi, không dám tranh công.



Lý Kỳ cười nói: - Tên của ngươi Hữu Tài còn khiêm tốn làm gì, là công lao của các ngươi, là của các ngươi thì không ai có thể xóa sạch được.



Ô Hữu Tài ngượng ngập gật đầu cười, ông căn bản là một thợ thủ công thật thà chất phác, đối mặt với Đại quan như vậy, có thể nói ra lời, cũng là tốt vô cùng rồi.



Triệu Giai thu hồi suy nghĩ coi thường lại, nghĩ thầm rằng, trong quỷ quân này, thật đúng là ngọa hổ tàng long! Đến ba người này cũng được gọi là thiên tài, cũng không quá đáng, y không dám khinh thường bất kì người nào ở nơi này nữa.



Lý Kỳ lại nói với Ngu Doãn Văn: - Doãn Văn, mấy này nay vi sư chưa đến giám sát bài học của ngươi, ngươi không lười biếng chứ.



Ngu Doãn Văn thở dài cung kính nói: - Học viên ghi nhớ sư phụ dạy bảo, không bám có bất kì lười biếng nào.



Ô Hữu Hoa hơi kích động nói: - Giám sự, Doãn Văn gần đây cải biên không ít hỏa tiễn bậc ba, còn lợi hại hơn cả trước đây, chúng ta đang tiến hàng một phương thức bắn ra mới.



Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Chúng ta hôm nay đến đây thật đúng lúc, mau lấy ra cho ta xem.



Ngu Doãn Văn chắp tay nói: - Kính xin Nhiếp chính vương, sư phụ, cùng với các vị tướng quân chỉ giáo một phần.



Triệu Giai thấy thiếu niên này tuổi không lớn lắm, nhưng bất kỳ lời nói cử chỉ nào cũng khéo léo, trưởng thành, trong mắt hiện lên sự tán dương, gật đầu, trong lòng đối với hỏa tiễn bậc ba cũng vô cùng hiếu kỳ.



Ô Hữu Tài đưa tay nói: - Nhiếp chính vương, giám sự, các vị tướng quân, bên này mời.



Đoàn người dưới sự chỉ dẫn của Ô Hữu Tài, đi qua khu vực vũ khí huấn luyện, tới một góc sân phía đông bắc, khu vực này rất rộng rãi, nhưng hoàn toàn bị phong kín, ngăn cách với bên ngoài, hơn nữa, phần lớn có binh lính canh gác, muốn ra vào phải có lệnh bài.



- Gâu gâu gâu!



Vừa mới tiến vào, chợt nghe thấy từng trận tiếng chó sủa.



Điều này làm cho Lý Kỳ cảm thấy hết sức tò mò, không phải đến xem vũ khí kiểu mới sao, tại sao lại đến khu huấn luyện chó. Dưới sự phát triển mạnh mẽ của Lý Kỳ, chó chiến đấu đã được thông dụng trong cấm quân, trở thành đồng bạn tốt nhất của binh sĩ.



Mọi người nhìn theo tiếng sủa, đồng thời hai mắt mở to, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy hai mươi con chó chiến đấu trên người mặc áo giáp bằng da giống nhau, ngồi xổm xuống thành một hàng, mở to miệng dính đầy máu, chảy nước miếng, mắt lộ ra sự hung hãn, kỳ lạ nhất là, trên lưng bọn chúng có trang bị bốn nhánh giống như hỏa tiễn thô bắn tên, hai bên trái phải mỗi bên có hai, mũi tên nghiêng về phía trước.



Xa xa nhìn giống như trên lửa xuyên lục địa bản thu nhỏ.