Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1192 : Không ngờ trong dự liệu (2)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Người này nhìn thật quen mắt! Lý Kỳ cảm giác như đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng lại thực sự không thể nghĩ ra.



Đang lúc Lý Kỳ còn đang cố gắng nhớ lại, người nọ cười nói: - Tửu quỷ sư phụ, Mã tiểu ca. Lỗ nương tử, thật sự là xin lỗi, ta vốn chỉ muốn một mình nói chuyện với Kinh tế sử, vì vậy không giúp các ngươi chuẩn bị ghế.



Tửu quỷ nhìn trên mặt bàn, nói: - Nơi này không có rượu, muốn ta ngồi, ta cũng không thèm.



Người nọ không chút phật lòng, ngược lại khẽ vuốt cằm, tỏ ý xin lỗi, lại nghiêm túc nói với Lý Kỳ: - Kinh tế sử, ngươi đến thật muộn.



Lý Kỳ thoải mái ngồi xuống, cười nói: - Không phải, không phải, ngươi chỉ nói là hết sức khẩn cấp, đến tột cùng là cấp bao nhiêu, ta đâu biết, ta còn tưởng ta đến sớm đó chứ.



Người nọ ha hả nói: - Đều nói Kinh tế sử ăn nói khéo léo, trong thiên hạ, khó có thể tìm ra địch thủ, hôm nay gặp mặt, quả thật là không danh bất hư truyền.



Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Nào có, nào có, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi.



Người kia nói: - Hiện tại ta có tư cách nói chuyện một mình với Kinh tế sử không?



- Này ---. Sắc mặt Lý Kỳ hiện lên chút do dự nói: - Tửu quỷ, Mỹ Mỹ, các ngươi ra bên ngoài chờ ta đi.



- Vâng.



Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, kéo tửu quỷ cực kì khó chịu rời đi.



Mã Kiều thấy Lỗ Mỹ Mỹ đi rồi, trong lòng cực kì buồn bực, nói: - Bộ soái, vậy ta thì sao?



- Ngươi ở lại.



- À!



Người nọ lại nói: - Ngươi chẳng lẽ vẫn chưa yên tâm?



Lý Kỳ cười nói: - Ta tin rằng bất cứ người bình thường nào đều không yên tâm với kẻ lạ, hơn nữa đây là thời điểm cực kì nhạy cảm, một khắc ngươi gạt ta, ta không quay đầu bước đi, đã là giữ lại mặt mũi cho ngươi rồi, khuyên ngươi thất tốt thì chấp nhận.
Lý Kỳ nói: - Về vấn đề này, ta rất tò mò, theo ta được biết, hoàng thân quốc thích các ông được gia giáo vô cùng nghiêm ngặt, vì sao --- ta không nói Yến Phúc không tốt, chỉ có điều nàng ở Triệu gia xem như là khác người, ăn một mình ở một nhà, lại không được chi của hàng.



Triệu Lệnh Hoa thở dài: - Đều tại ta hồi nhỏ cưng chiều con bé, cho nên bây giờ nó mới làm theo ý mình, nhưng, Yến nhi trước đây rất thông minh lanh lợi, làm người khác yêu thích.



Lý Kỳ lắc đầu, buồn bực nói: - Hiện tại cũng không phải là khiến người khác yêu thích rồi, mà là khiến người khác phải đau đầu.



Triệu Lệnh Hoa từ sâu trong nhận thức và bề ngoài đều gật đầu, nói: - Kinh tế sử vì con bé mà cảm thấy đau đầu, cũng vì nó mà tới đây, ta làm phụ thân vô cùng cảm kích.



Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Cảm kích thì không cần, kỳ thật ông biết ta nhất định sẽ đến, bằng không ông sẽ sử dụng một biện pháp thú vị hơn, đưa ta tới đây.



Người này quả thật là tâm tư kín đáo. Khuôn mặt Triệu Lệ Hoa ửng đỏ, có chút xấu hổ, gật đầu.



Lý Kỳ cũng không tiếp tục chế nhạo ông ta, nói: - Chúng ta vẫn nói chính sự đi, ông hôm nay mời ta đến, rốt cuộc là có chuyện gì?



Triệu Lệnh Hoa nói: - Ta hy vọng ngươi có thể giúp đỡ một chút, cứu Yến nhi một lần.



- Ta không nhất định sẽ giúp. Nhưng ta nói trước, ông muốn ta giúp thế nào? Lý Kỳ nói trắng ra.



- Nói vậy ngươi cũng biết Yến Nhi đang làm gì?



- Dùng cái gì mà có thể khẳng định được?



Triệu Lệnh Hoa cười, nói: - Kỳ thật trước khi ngươi đến, ta vẫn có một chút tâm lý may mắn, nhưng khi thấy ngươi đi cùng với bọn tửu quỷ đến, thậm chí còn cẩn thận đề phòng tới nơi tới chốn, ta may mắn vì không bởi một chút may mắn kia, mà không tới tìm ngươi.



Lý Kỳ cũng không thừa nhận, nhưng không phủ nhận, nói: - Nếu mục đích giống lần trước ông và lệnh ái đến tìm ta, ta nghĩ ông sẽ phải thất vọng.



Triệu Lệnh Hoa khẽ cười, nói: - May mắn chính ta, ta không phải vì mục đích này.



- Vậy sao? Chuyện này thật ngoài suy nghĩ của ta. Lý Kỳ nghiêm túc nói, một chút cũng không có ý miễn cưỡng.